CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP NAPOLEON BONAPARTE - Trang 166

xưng là vua nước ý và phải làm lễ đăng quang ở Mi-lan thì đã làm như thế
(vào ngày 28 tháng 5 năm 1805); thấy cần phải đem một lô các quốc gia
Đức nhỏ bé như hạt bụi làm tặng vật cho đồng minh của mình, hay đúng
hơn là cho các chư hầu Đức của mình, như Ba-vi-e chẳng hạn, ông ta đã
làm.

Những vua chúa Đức có đất đai ở Tây á, nơi mà nước áo đã hoàn toàn

bị loại trừ ra sau hòa ước Luy-nê-vin, chỉ còn trông mong vào Na-pô-lê-ông
cứu thoát. Bọn họ lũ lượt kéo đến Pa-ri, khúm núm và đê tiện, chen chúc xô
đẩy nhau trong phòng đợi của các cung điện và của các bộ, cam kết trung
thành, xin xỏ một vài mảnh đất láng giềng, tố cáo lẫn nhau, mưu mô làm
hại lẫn nhau, luồn lọt đám quần thần của Na-pô-lê-ông, chồng chất lên Tan-
lây-răng những lời cầu cạnh và của đút. Thoạt đầu, quần thần của Na-pô-lê-
ông ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó họ chẳng lấy làm lạ nữa, ở cung Tuy-
lơ-ri, họ chú ý thấy một người trong đám tiểu vương Đức ấy đứng sau ghế
Na-pô-lê-ông, còn Na-pô-lê-ông thì đang đánh bài, thỉnh thoảng hắn lại cúi
gập lưng xuống hôn vội vào tay ông hoàng đế, nhưng ông ta chẳng hề để ý.

Mùa thu năm 1805 đến, Na-pô-lê-ông tuyên bố với các đô đốc của

mình rằng ông không cần đến ba, mà chỉ cần hai, thậm chí chỉ một thôi,
một ngày yên tĩnh trên biển Măng-sơ với sự bảo đảm kiềm chế được hoạt
động của hải quân Anh là có thể đổ bộ lên đất Anh. Mùa sương mù sắp
đến. Từ lâu, Na-pô-lê-ông đã hạ lệnh cho đô đốc Vin-lơ-nơ-vơ rời Địa
Trung Hải đến Đại Tây Dương để bắt liên lạc với hạm đội biển Măng-sơ,
sau đó Vin-lơ-nơ-vơ có nhiệm vụ yểm hộ cuộc vượt eo biển và cuộc đổ bộ
lên đất Anh. Nhưng, bất thình lình, gần như trong cùng một ngày, hai tin
cực kỳ quan trọng đến với Na-pô-lê-ông lúc này đang ở Bu-lô-nhơ với quân
sĩ: tin thứ nhất là Vin-lơ-nơ-vơ không thể thi hành mệnh lệnh của Na-pô-lê-
ông ngay được, tin thứ hai là quân Nga đã lên đường đi gặp quân áo đang
sẵn sàng tiến công Na-pô-lê-ông và các bạn liên minh Đức của ông ta và
các lực lượng đối phương đang tiến về phía tây.

Tức khắc, không chút do dự, Na-pô-lê-ông thay đổi quyết định. Thấy

rõ ràng là dẫu sao Uy-liêm-Pít cũng đã cứu được người Anh và vấn đề
không phải là đổ bộ nữa, Na-pô-lê-ông bèn gọi ngay tướng thân cận là Đa-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.