Năm 1868, nước Cộng hoà Giên đã bán lại cho vua nước Pháp Lu-i XV
"quyền hành của mình" ở Coóc-thực tế quyền hành ấy đã bị thủ tiêu-và
mùa xuân năm 1869, quân đội Pháp đã đánh bại quân của Pao-li (việc này
xảy ra vào tháng 5 năm 1869, ba tháng trước khi Na-pô-lê-ông ra đời). Đảo
Coóc trở thành đất đai thuộc Pháp.
Như vậy, Na-pô-lê-ông đã sống những ngày thơ ấu trong một thời mà lòng
dân đảo Coóc còn luyến tiếc nền độc lập chính trị đã mất đi một cách quá
đột ngột, còn như một bộ phận của giai cấp địa chủ và tư sản thành thị thì
tự nhủ rằng tốt hơn hết là hãy trở thành những thần dân trung thành và tự
nguyện của nước Pháp. Bố Na-pô-lê-ông, Sác Bô-na-pác, thuộc phái "thân
người bảo vệ đảo Coóc đã bị đưa đi đày, và căm ghét những người xâm
lăng.
Ngay từ hồi còn nhỏ, Na-pô-lê-ông đã tỏ ra không nhẫn nại và nôn
nóng. Sau này, khi ôn lại những kỷ niệm thời ấu thơ của mình, Na-pô-lê-
ông nói rằng: không ai bắt nạt được mình, hay gây gổ, hay đánh đứa này,
chọc đứa khác và mọi đứa bé đều sợ cậu ta. Đặc biệt là Giô-dép, anh Na-
pô-lê-ông, đã phải chịu đựng chuyện ấy nhiều.
Na-pô-lê-ông đánh anh, cắn anh, nhưng chính Giô-dép lại bị quở mắng, vì
sau cuộc ẩu đả, Giô-dép chưa kịp hoàn hồn thì Na-pô-lê-ông đã đi mách
mẹ. Na-pô-lê-ông kể thêm: mưu mẹo đã giúp tôi như vậy đấy, nếu không
mẹ tôi đã phạt tôi về tội hay cãi nhau và không bao giờ tha thứ những hành
động gây gổ của tôi.
Na-pô-lê-ông là một đứa trẻ lầm lì và nóng tính. Tuy bà mẹ yêu con,
nhưng dạy dỗ Na-pô-lê-ông cũng nghiêm khác như đối với anh em của Na-
pô-lê-ông. Gia đình sinh hoạt tằn tiện nhưng không túng bấn. Trông bề
ngoài, ông bố là một người đàn ông tốt và bà Lê-ti-ti-a, người chủ thật sự
của gia đình, một người đàn bà quả quyết, nghiêm khác và cần cù. Na-pô-
lê-ông thừa hưởng của mẹ tinh thần ham làm việc và nếp sống trật tự
nghiêm ngặt.
Đảo Coóc ở xa lục địa, nhân dân còn man rợ sống trong núi rừng,
những cuộc xung đột kéo dài giữa các thị tộc, tệ nạn "thù truyền kiếp", mối
ác cảm rất khéo che giấu nhưng sâu sắc, dai dẳng của dân đảo đối với bọn