CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN - Trang 42

Anh thay quần áo cho Charly, đặt cậu bé nằm lên giường, dém chăn rồi

hôn chúc ngủ ngon. Rồi anh cũng làm tương tự với Marcus, trừ có vụ hôn.
Dù sao cũng không cần phải phóng đại kia mà...

Rốt cuộc cũng được yên thân, Jonathan ghé vào bếp tự rót cho mình một

cốc nước rồi mang laptop ra sân thượng ngồi. Vẫn chưa quen với chênh
lệch múi giờ, anh cố nén một cái ngáp rồi dụi mắt, thả mình xuống một
chiếc ghế tựa bằng gỗ tếch.

- Thế nào chàng trai, cậu không buồn ngủ sao?

Jonathan ngước lên nhìn về phía phát ra giọng nói: đó là Boris, chú vẹt

nhiệt đới sống trong nhà.

Mình quên khuấy mất nó!

Chú chim thuộc về chủ cũ của căn nhà, một kẻ gàn dở đã viết chúc thư

với một điều khoản bắt buộc đối với bất cứ ai mua lại căn biệt thự, là phải
chăm sóc chú vẹt cưng của mình đến khi chú lìa đời. Boris đã hơn sáu mươi
tuổi. Ròng rã hàng thập kỷ, ngày nào người chủ cũng dành một tiếng đồng
hồ dạy Boris nói tiếng ngườivới hơn một nghìn từ và hàng trăm thành ngữ
luôn được chú ta đem ra sử dụng hợp tình hợp cảnh đến kinh ngạc.

Chú vẹt gia nhập tổ ấm mới với thái độ hết sức điềm tĩnh và lập tức trở

thành nguồn vui của Charly. Nhất là chú ta lại còn cực kỳ hòa hợp với
Marcus, người đã truyền cho chú ta trọn bộ sưu tập những câu rủa xả của
thuyền trưởng Haddock. Nhưng Boris cũng là một kẻ bông lơn đáng ghét
nên Jonathan chỉ đánh giá cao một cách tương đối tính nết tinh quái và
miệng lưỡi dẻo quẹo của chú.

- Cậu không buồn ngủ saaaaao? Chú chim nhắc lại.

- Có chứ, cậu nghĩ mà xem, nhưng tôi quá mệt nên không ngủ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.