CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN - Trang 43

- Đồ rỗ mặt! Boris buông lời lăng mạ.

Jonathan lại gần chú vẹt đang chễm chệ ngự trên sào đậu với chiếc mỏ to

khoằm và hai cẳng chân có móng sắc dày. Bất chấp tuổi đã cao, bộ lông nửa
vàng nửa lam của Boris vẫn giữ được độ láng bóng, còn lớp lông tơ màu
đen vằn vện quanh viền mắt đem lại cho chú ta vẻ đĩnh đạc và ngạo nghễ.

Chú vẹt lúc lắc chiếc đuôi dài, vừa giang cánh vừa ngoạc mỏ ra đòi:

- Tôi muốn táo, mận, chuối...

Jonathan quan sát kỹ lồng vẹt.

- Cậu vẫn chưa ăn dưa chuột và rau diếp kìa.

- Rau diếp tởm! Tôi muốn quả thông, hồ đào và đậu phộôông cơ.

- Thế đấy, còn tôi ấy à, tôi muốn Hoa hậu Thế giới nằm trên giường tôi

kia.

Jonathan lắc đầu rồi mở máy tính. Anh đọc hết thư điện tử, trả lời thư cho

hai nhà cung cấp, ghi lại vài bàn đặt chỗ trước rồi châm một điếu thuốc,
quan sát hàng nghìn đốm sáng đang lấp lánh trên đại dương. Ngồi từ đây,
tầm nhìn ra vịnh đẹp tuyệt vời. Những tòa nhà chọc trời của khu phố
thương mại nổi bật trên hình bóng khổng lồ của cây cầu Bay Bridge trải dài
về phía Oakland. Phút tĩnh mịch ấy bị khuấy động bởi một hồi chuông điện
thoại xa lạ: một đoạn violon, theo vốn hiểu biết mù mờ của anh về âm nhạc
thì đó là đoạn mở đầu một bản Caprice của Paganini.

Điện thoại của Madeline Greene.

Nếu muốn ngủ, tốt hơn hết là anh nên tắt máy, bởi với múi giờ chênh

lệch, nhiều khả năng số cuộc gọi đến còn tăng thêm nhiều. Tuy thế, anh vẫn
quyết định nhận nốt cuộc gọi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.