CUỘC NỔI LOẠN NGOẠN MỤC - Trang 100

mà tôi thích như cá hồi sashimi, bánh cá nướng... Đó là những thứ không
thể trông mong khi sống trong một gia đình nghèo, chi tiêu dè sẻn với
truyền thống võ sĩ đạo như thế này. Tôi nghĩ ở bên cạnh Kiyo bao giờ cũng
là điều tốt nhất, vì vậy nếu tôi dạy lâu dài ở trường này có lẽ tôi sẽ đưa bà
rời khỏi Tokyo để đến đây với tôi.

Buồn cười thật! Làm giáo viên là thế này đấy ư? Là không được phép ăn
mì, tempura, hay bánh bao gì sất cơ à? Là phải sống trong nhà trọ với cái
món khoai lang đã ngấy đến tận cổ mà vẫn phải ăn cho tới lúc vàng cả
người ra sao? Vậy thì đây đúng là một nghề nghiệp khắc nghiệt thật - ngay
cả một thầy tu theo phái Thiền cũng còn được ăn uống khá hơn! Rửa dĩa
xong, tôi bèn lấy ra hai quả trứng cất trong ngăn kéo bàn đập vào miệng bát,
lột vỏ rồi nhai nhóp nhép để có đủ sức tiếp tục làm việc. Chứ làm sao tôi
chịu đựng nổi khi phải dạy hai mươi mốt tiết một tuần mà không tự bồi
dưỡng bằng những quả trứng ấy.

Mải đọc thư của Kiyo nên tôi đến khu suối nước nóng khá muộn. Giờ đây,
nó đã trở thành thói quen không thể thiếu đối với tôi, một ngày không đi
đến đấy là trong người tôi chả thể nào thoải mái được. Tôi định đi bằng xe
lửa, nhưng khi tôi bước vào nhà ga với cái khăn đỏ quen thuộc vung vẩy
trên tay thì xe đã khởi hành trước đó vài phút, đành chờ chuyến sau vậy. Tôi
đang ngồi hút thuốc. Bỗng tôi trông thấy một người xuất hiện. Đó chẳng
phải ai khác mà chính là Bí Xanh. Sau những gì nghe được từ bà Hagino,
tôi càng thương cảm cho anh hơn. Mỗi khi bắt gặp cái vẻ dè dặt, sợ sệt như
thể mình là một tên tội phạm trên thế giới luôn toát lên từ anh, tôi tội nghiệp
anh lắm. Ngoài cảm giác tội nghiệp, tôi còn muốn làm cho anh nhiều hơn
thế nữa. Tôi ước mình có đủ quyền lực để tăng lương cho anh gấp đôi, giúp
anh ta cưới được con gái nhà Toyama và tặng họ một chuyến du lịch tuyệt
vời kéo dài đến một tháng ở Tokyo. Vì thế, thấy anh vừa tới nơi là tôi vồn
vã chào đón, hỏi anh đi tắm suối nước nóng à, rồi cố mời anh ngồi vào chỗ
của tôi. Chẳng biết có phải vì sợ bất lịch sự hay không mà Bí Xanh chỉ lí
nhí một câu với nét mặt như người có lỗi: “Ồ, được, được rồi, không sao
đâu ạ, không cần phải để ý đến tôi đâu!” rồi vẫn tiếp tục đứng đó. Tôi lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.