CUỘC NỔI LOẠN NGOẠN MỤC - Trang 35

- Thưa thầy...

Có chuyện rồi đây. Tôi nghĩ bụng. Khi tôi hỏi nó muốn nói gì thì nó trả lời:

- À... ờ... thầy nói nhanh quá... ờ... chả hiểu được cái gì cả. Thầy nói chậm
lại một chút đi, được không nhể?

Cụm từ “được không nhể” nghe hết sức vớ vẩn. Tôi bảo nếu giảng như thế
là quá nhanh thì tôi sẽ nói chậm hơn, tuy nhiên vì tôi là người Tokyo nên
không thể nói như giọng ở đây được; giờ chưa hiểu thì cố gắng làm quen
dần đi rồi sẽ hiểu.

Cứ thế này thì giờ thứ hai còn suôn sẻ hơn cả mong đợi. Nhưng lúc hết giờ,
tôi vừa định bước ra khỏi cửa thì một học sinh chạy đến mang theo bài toán
hình học và nói:

- Thầy chỉ giùm cách giải bài toàn này với, được không nhể?

Bài toán hóc búa nên tôi không giải được. Tôi toát mồ hôi, trả lời qua loa
rằng tôi chưa thể nghĩ ra ngay và sẽ giảng vào giờ sau rồi vội vã bước đi. Lũ
học trò lập tức hét lên một cách vui thích, tôi còn nghe có đứa hò hát: Thầy
không giải được! Thầy không giải được
. Bọn quỷ sứ! Thầy thì thầy, thầy thì
cũng không thể giải được bài quá khó chứ. Chả lẽ cái gì mình thật sự không
làm được mà nói mình không làm được là một chuyện đáng cười lắm à?
Nếu tôi giỏi tới mức giải nổi bài toán đấy thì việc gì tôi phải đến tận cái
chốn quê mùa này để kiếm bốn mươi yên quèn mỗi tháng. Gặp tôi ở phòng
giáo viên, Nhím lại hỏi tiết vừa rồi thế nào. Tôi cũng chỉ gật đầu, nhưng
thấy như vậy là chưa đủ, tôi bèn nói thêm học sinh trong trường kém quá.
Hắn ngó tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Giờ lên lớp thứ ba, thứ tư và một tiết buổi chiều cũng diễn ra tương tự. Mỗi
giờ dạy của tôi ở các lớp trong ngày đầu tiên hầu như đều xảy ra việc này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.