CUỘC NỔI LOẠN NGOẠN MỤC - Trang 37

Thật là một lời nhận xét tôi chưa từng nghe trong đời! Cách đây hai năm tôi
đã bị nhìn nhầm khi có việc đi vào khách sạn Hoàng Đế, nhưng là nhầm
thành thợ sửa ống khóa; còn lần khác, lúc tôi đang lang thang gần tượng
phật lớn ở đền Kamakaru, trên đầu trùm chiếc khăn, thì người phu kéo xe
gọi tôi là “Ông chủ”. Tóm lại, từ trước đến giờ người ta tưởng tôi là này là
nọ cũng nhiều, nhưng chưa có ai cho tôi là người nho nhã, tinh tế cả; chỉ
nhìn bề ngoài và trang phục của tôi là biết. Một thư sinh phong lưu như ông
ta nói, hẳn sẽ phải giống như trong các bức tranh cổ, nghĩa là đội khăn xếp
trên đầu và luôn mang theo cả xấp giấy để chộp lấy thi hứng bất cứ lúc nào.
Ai mà liệt tôi vào cái dạng người đó thì thật đáng nghi ngờ. Tôi bảo rằng trò
sưu tầm cổ vật chỉ thích hợp cho những người già nhàn rỗi, còn tôi chả
thích đâu. Lão cười lớn rồi bác lại. Theo lão đúng là ban đầu ít ai yêu thích
nó, nhưng một khi quan tâm đến thì sẽ bị cuốn hút không dứt ra được. Vừa
nói lão vừa rót trà uống bằng những động tác lạ lùng. Trà này là do tôi nhờ
lão mua giùm vào tối qua nhưng không ngờ lão mua loại trà gì mà nặng và
đắng kinh khủng, uống một cốc nhỏ bụng đã cồn cào. Tôi dặn lão lần sau
mua loại ít đắng hơn nhé thì lão luôn mồm vâng dạ, và lại tự rót cho mình
một tách nữa, dùng tay ấn giữ nắp ấm rất lâu để chắt lấy vị thơm ngon cuối
cùng từ lá trà. Lão thuộc loại người mà hễ là trà của người khác thì sẽ uống
cho kỳ thỏa thích mới thôi. Khi lão ra về, tôi liền chuẩn bị bài giảng cho
ngày hôm sau rồi đi ngủ.

Từ đó, cuộc sống cứ trôi qua một cách đều đặn như trình tự đã được định
sẵn: sáng tôi đến trường dạy, chiều về lại thấy lão chủ nhà đến chơi và rủ
uống trà. Chừng một tuần thì tôi đã nắm được công việc ở trường cũng như
hiểu khá rõ tính cách vợ chồng lão chủ nhà. Tôi có nghe các giáo viên khác
kể khi họ mới đi dạy, tuần lễ hoặc tháng đầu tiên luôn khiến họ lo lắng
không biết mình có gây được ấn tượng tốt hay không, riêng tôi chẳng hề có
cảm giác như vậy. Trong lớp, nếu tôi gặp vấn đề gì thì tôi chỉ thấy buồn lúc
đó, nhưng chưa quá ba mươi phút sau tôi đã quên sạch. Tôi không phải là
người hay lo âu cho dù tôi có muốn đi chăng nữa. Tôi chả bận tâm những
sai sót trong bài giảng của mình ảnh hưởng ra sao tới bọn học trò, không để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.