CUỘC NỔI LOẠN NGOẠN MỤC - Trang 77

Họ nói bất cứ khi nào họ cũng có thể kiếm mười, mười lăm yên bằng cách
bán tranh treo tường, vì thế họ không cần một khách trọ như cậu.

- Một lũ dối trá! Nếu họ giỏi như vậy sao ngay từ đầu họ cho tôi thuê phòng
làm quái gì?

- Sao tôi biết được? Lúc đó họ cho cậu thuê, nhưng bây giờ họ chán ngấy
cậu rồi, họ muốn tống cổ cậu, vậy cậu biến đi cho khuất mắt họ.

- Tốt thôi. Dù họ có quỳ gối, chắp tay van xin tôi thì tôi cũng chẳng ở lại đó
nữa. Nhưng anh đừng quên tất cả những chuyện này đều do lỗi của anh mà
ra, bởi vì lúc đầu anh chính là người đã giới thiệu tôi với những kẻ nói dối
đó!

- Lỗi của tôi sao? Cậu tưởng cậu không phải là nỗi phiền phức lớn của tôi
hả?

Nhím cũng đã nổi khùng giống hệt tôi, còn không để tôi có cơ hội chặn
họng hắn nữa. Mọi người có mặt ở đấy đang há hốc mồm nhìn chúng tôi,
thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ chả có gì phải xấu hổ nên
cứ đứng đó giương mắt nhìn khắp phòng. Người duy nhất không hề tỏ vẻ
ngạc nhiên chính là Nịnh Hót. Hắn ngồi yên với một nụ cười mỉa mai chình
ình trên mặt. Thế nhưng vừa bắt gặp ánh mắt quắc lên đầy đe dọa như muốn
hỏi có phải hắn cũng thích chuốc lấy rắc rối không mà tôi đang chiếu vào
gương mặt nghiêng lệch của hắn là hắn liền tắt ngay nụ cười và giơ ra một
cái vẻ hết sức trang nghiêm. Trông hắn hơi sợ hãi. Chợt có tiếng chuông
báo hiệu đến tiết tiếp theo, tôi và Nhím ngưng cuộc khẩu chiến rồi vội vã
lên lớp.

Buổi chiều, hội đồng giáo viên có cuộc họp để thảo luận biện pháp xử lý
đối với trò quậy phá của đám học sinh trong ký túc xá tối hôm nọ. Đó là lần
đầu tiên trong đời tôi tham gia một cuộc họp hội đồng nên tôi mù tịt về nó,
nhưng tôi hình dung mọi người sẽ họp bàn cùng nhau, mỗi giáo viên nêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.