CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CHÚ HÀNH - Trang 117

- Cảm ơn ngài! - Ngài nói. - Tôi làm việc đến đổ mồ hôi trán, phải

chịu cảnh dầm nước lạnh hết lần này đến lần khác, còn những người có
quyền lực ở đây, thay vì giúp đỡ tôi trong công việc, thì lại gây cho tôi hết
khó khăn này đến khó khăn khác.

Rất may, lúc đó chú Anh Đào như tình cờ đi ngang qua bể nước. Ngài

thám tử gọi chú lại và hỏi xem chú có biết con đường nào khác đi ra khỏi
công viên, ngoài con đường hầm bí mật mà bọn trốn tù đã đào dưới đáy
chiếc bể nuôi cá vàng hay không?

- Tất nhiên là cháu có biết, - Anh Đào trả lời. - Đó là cái cổng vườn.

Ngài Cà Rốt cảm ơn rối rít và cùng chú chó còn đang vẩy người để giũ

cho sạch nước, dùng chiếc la bàn đi tìm cổng vườn.

Anh Đào bước theo sau họ, làm ra vẻ chỉ để thỏa chí tò mò.

Khi ngài thám tử đã đã mò ra khỏi cổng công viên và hướng về phía

rừng, cậu bé đưa tay lên miệng huýt sáo rõ to.

Ngài Cà Rốt quay ngoắt lại hỏi:

- Cháu gọi ai đấy, hả anh bạn trẻ? Có phải là gọi chú chó của tôi

không?

- Không, không, thưa ngài Cà Rốt, cháu chỉ báo cho lũ chim sẻ quen

của cháu rằng cháu đã để cho nó những mẩu bánh mì trên bậu cửa sổ thôi ạ.

- Cậu có một tấm lòng nhân hậu, cậu bé ạ. - Vừa thốt ra những lời đó,

ngài Cà Rốt vừa nghiêng mình chào Anh Đào rồi rảo bước theo con đường
của mình.

Các bạn có thể đoán ngay ra là đáp lại tiếng huýt sáo của Anh Đào là

tiếng huýt sáo của ai đó. Tiếng huýt sáo này không to như tiếng huýt sáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.