CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CHÚ HÀNH - Trang 71

- Đúng vậy, - Chuột Chũi trả lời. - Từ lâu, tôi đã định đào về hướng

này, nhưng vẫn chưa có cơ hội để làm việc đó. Hang của tôi dài hàng chục
kilômét, nằm sâu dưới đất. Cần phải trông coi, sửa chữa và dọn dẹp. Lại
còn bị nước ngấm vào làm cho tôi bị sổ mũi liên tục. Cả những con giun
khó chịu nữa, cứ cắm đầu vào mà đào, chẳng còn biết tôn trọng sức lao
động của người khác! Tôi cứ hoãn việc này hết tuần này sang tuần khác.
Nhưng sáng nay tôi tự nói với mình rằng: Ngài Chuột Chũi ơi, nếu ngài quả
thực là người ham hiểu biết và muốn nhìn ra thế giới, thì đã đến lúc phải
đào hang mới rồi đấy. Và thế là tôi tiếp tục đào...

Nhưng Chi-po-li-nô cắt ngang câu chuyện của bác Chuột Chũi và thấy

cần phải tự giới thiệu mình với bác:

- Cháu tên là Chi-po-li-nô, có nghĩa là "Củ Hành". Cháu là tù binh của

ngài Cà Chua.

- Đừng phải giải thích nhiều để làm gì, - bác Chuột Chũi nói. - Tôi

ngửi thấy mùi đã biết ngay là cậu. Tôi rất thương cậu. Cậu phải sống ở nơi
sáng lóa như thế này, có lẽ đấy là sự thử thách thật sự!

- Nhưng cháu thì lại cho là quá tối tăm...

- Cậu lại cứ đùa! Nhưng dù sao tôi cũng rất thương cậu. Con người

quả là độc ác. Tôi nghĩ thế này: Nếu như cậu muốn giam ai đó vào phòng
tối, như thế cũng được, vì thực ra chỗ tối là nơi để cho con mắt được nghỉ
ngơi thực sự.

Chi-po-li-nô hiểu rằng có tranh luận với Chuột Chũi về vấn đề sáng và

tối cũng chẳng có nghĩa lý gì, vì kẻ này đã quen với bóng tối trong hang
của mình, và tất nhiên sẽ cho chuyện đó là quan trọng.

- Phải nói thật là ánh sáng làm cho cháu rất bực mình, - Chi-po-li-nô

giả bộ thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.