CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 190

- Năm nay chưa được, năm nay chưa được. Nils đáp lại.

Đàn ngỗng trời vẫn kêu ầm ĩ, bay theo dòng sông Taberg sang phía hồ

Monk. Trên eo đất dài và hẹp giữa hồ Monk và hồ Vettern mọc lên thành
phố Jưnkưping với những nhà máy lớn. Trước tiên đàn ngỗng bay trên nhà
máy giấy Monk. Đúng là giờ vào làm việc lại sau bữa ăn trưa, và những
toán công nhân đi về phía cổng nhà máy. Nghe tiếng ngỗng, họ dừng lại
một lát, lắng tai: "Đi đâu đấy? Đi đâu đấy?" Một công nhân hỏi lên.

Đàn ngỗng không hiểu, nhưng mà chú bé trả lời:

"Đi đến nơi không có máy, cũng không có nồi hơi".

Những người công nhân tưởng nghe tiếng của chính nỗi nhớ nhung của

họ.

- Cho chúng tôi đi với! Cho chúng tôi đi với! Nhiều người trong bọn họ

kêu lên.

- Năm nay chưa được, năm nay chưa được! Nils trả lời.

Đàn ngỗng bay trên nhà máy diêm nổi tiếng nằm bên bò hồ Vettern, to

tựa một tòa thành lũy, dang thẳng lên trời những ống khói cao. Chẳng một
ai nhúc nhích ngoài sân, nhưng trong một phòng rộng, những cô thợ trẻ
đang đóng diêm vào hộp. Vì trời đẹp, các cô đã mở ra một cửa sổ, và qua
cửa sổ ấy tiếng đàn ngỗng vang đến tận các cô. Một cô gái nghiêng mình ra
ngoài, tay cầm cái hộp, hỏi lên: Đi đâu đấy? Đi đâu đấy?

- Đến xứ không cần ánh sáng, cũng không cần diêm! Nils nói xuống.

Cô gái nghĩ là cô nghe rõ tiếng tục tục của ngỗng, nhưng tưởng như có

nghe ra vài tiếng người, nên cô đáp lời:

- Cho chúng tôi đi với! Cho chúng tôi đi với!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.