CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 229

Sau cùng họ đến phần bên đông của khu vườn. Họ đi qua trước một khu

nhà tắm, mà người làm vườn gọi là Sưder- Tälje, rồi qua trước một lâu đài
cổ, mà ông ta gọi là Hưrningsholm. Cảnh chẳng có gì đáng chú ý lắm. Chỉ
thấy những bờ đá dựng đứng, và những bãi đá ngầm, càng nhìn càng thấy
trơ trụi, hoang dã, thê lương.

Nils và người làm vườn quay sang phía nam và Nils nhận ra cái hàng rào

mà ông bạn đường đã gọi là Kolmârden, chú biết là đã ra đến cổng vườn.
Làm thế nào mà cám ơn người làm vườn đây? Nhưng mà ông lão không
nghe chú nói. Ông ta đi thẳng ra cổng. Đến đấy, ông quay lại Nils, và đưa
chú cái mai đang cầm.

"Cầm giùm ta cái này trong khi ta mở cổng".

Lo ngại vì đã làm phiền ông lão già nua khó tính kia đến thế, Nils muốn

tránh cho ông một nỗi khó nhọc thêm nữa.

"Vô ích, không cần vì tôi mà phải mở cánh cổng nặng này" chú nói to, và

vừa nói vừa chui giữa các gióng sắt mà ra. Chú có thiện ý nhất trần đời,
nhưng chú sửng sốt: người làm vườn gào thét giận dữ, giẫm chân xuống
đất, lay cái cổng sắt.

- Nhưng làm sao thế? Nils hỏi. Tôi chỉ tìm cách tránh cho ông khỏi vất

vả. Tại sao ông lại giận đến thế?

- Ta giận chẳng đúng sao, ông lão đáp. Giá mày cầm lấy cái mai của ta thì

đã đến lượt mày ở lại đây và trông nom khu vườn. Còn ta thì đã được giải
thoát. Bây giờ thì ta không biết là còn sẽ phải ở lại chốn này bao nhiêu lâu
nữa.

Ông ta vẫn lay cái cổng sắt một cách khủng khiếp, nhưng Nils không thể

không thương hại ông, và chú cố gắng an ủi ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.