Nhưng mà con ngỗng trắng to không thấy đến, và Nils cũng chẳng thấy
cả đàn ngỗng bay trên nền trời nữa. Hình như đã biến mất đâu hết cả rồi.
Chú thấy việc này quả là lạ, nhưng chẳng sợ, cũng chẳng lo chút nào.
Chú không thể nghĩ rằng những kẻ như Akka hay Mârten, ngỗng đực, lại có
thể bỏ rơi chú được. Chắc là trận cuồng phong đã quyến họ đi thôi. Lúc nào
có thể quay lại là họ sẽ trở về tìm chú. Nhưng mà, trời ơi, chú đang ở chốn
nào thế này?
Từ nãy chú chỉ ngước nhìn lên các đám mây, tìm đàn ngỗng; giờ chú mới
nhìn ra quanh mình. Không phải chú rơi xuống một khoảng đất bằng phẳng,
mà xuống một cái hẻm sâu. Chỗ này rộng bằng một cái nhà thờ không có
nóc; bao quanh mọi phía là những vách đá gần thẳng đứng. Mặt đất lác đác
những tảng đá to tướng, xen vào giữa là rêu, những túm lê đá và những cây
bạch dương lùn. Từng quãng, vách đá để lộ ra những khe nứt có con đường
hẻm khổ sở đi qua.
Ở một bên, mở ra một cái lỗ đen ngòm, hình như ăn rất sâu vào lòng đá.
Nils đã bay suốt một ngày trên các khu mỏ không phải là vô ích. Chú
hiểu ngay rằng cái hốc rộng này là do lao động của con người, trước kia đã
khai quặng ở đây, đào ra. Chú tự nhủ: "Dù sao mình cũng phải cố hết sức
nhanh leo lên trên cao của chỗ trũng này, nếu không thì e các bạn đồng
hành không tìm ra mình được đâu".
Chú liền cố leo lên cái vách đá, thì bỗng thấy như bị túm lấy sau lưng rất
thô bạo, và nghe một giọng thô lỗ gầm gừ bên tai: "Mày là đứa nào vậy?
Hử".
Nils vội vàng quay lại và, trong con hoảng hốt đầu tiên, tưởng như trông
thấy cạnh mình một khối đá đồ sộ phủ rêu màu nâu sẫm. Rồi thì chú thấy
khối đá có những chân to tướng, một cái đầu, một cặp mắt và một cái mồm
rộng đang lầu bầu. Chú chẳng biết trả lời làm sao, nhưng con vật to tướng