CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 279

Bố gấu vội vàng chạy trốn, nhưng vẫn cố mang theo tù nhân của mình.

Mấy tiếng nổ ngắn vang lên, trong khi gấu ba chân bốn cẳng chạy. Đạn rít
bên tai, nhưng gấu vẫn cố chạy được an toàn đến chỗ chắc chắn.

Trong khi nửa thân hình lủng lẳng ở mõm gấu, Nils tự nhủ là chưa bao

giờ mà mình ngu như đêm nay. Nếu chú đừng nói gì thì gấu đã bị giết chết,
và chú đã được giải thoát rồi. Nhưng mà chú đã quen giúp đỡ các loài vật
đến mức là rốt cục chú cứ giúp, mà không cần suy nghĩ gì cả.

Bố gấu chạy một thôi đường trong rừng, rồi dừng lại để đặt Nils xuống

đất.

"Cảm on! Tí Hon! Những viên đạn chết tiệt ấy sẽ không bắn trượt đích,

nếu cậu không báo cho ta; và giờ thì ta, ta cũng giúp lại cậu một việc. Nếu
vạn nhất cậu gặp một con gấu, thì cậu chỉ cần nói với nó cái điều ta sắp rỉ
tai cậu đây, là nó sẽ không làm chút gì hại cậu đâu!"

Nói xong, bố gấu thì thầm mấy lời vào tai Nils, rồi chạy đi hết tốc lực, vì

cứ tưởng như còn nghe tiếng những người đi săn và chó đang đuổi theo
mình.

Nils thì ở lại giữa rừng, tự do và không tổn thương chút gì hết, nhưng chỉ

hơi hiểu ra rằng một việc màu nhiệm đến thế mà lại có thể xảy ra được.

Đàn ngỗng trời vẫn không ngừng bay trên vùng đó suốt cả chiều tối.

Chúng kêu, chúng cố tìm tòi quanh vùng, nhưng tuyệt chẳng thấy Tí Hon
đâu cả. Chúng tiếp tục tìm lâu mãi sau khi mặt trời lặn; và cuối cùng khi
trời đêm đã tối mịt đến nỗi chúng bắt buộc phải đỗ xuống để ngủ, thì chúng
thấy lòng buồn quá đỗi. Không một con nào mà không tưởng rằng Nils đã
chết vì rơi xuống, và đang nằm trong rừng, nên chúng không thể nào trông
thấy được.

Nhưng sáng hôm sau, ngay khi mặt trời vừa hiện lên trên ngọn núi và

chiếu vào đàn ngỗng, thì Nils đã ở tại chỗ thường ngày của mình, nằm ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.