CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 344

Gorgo nói: "Nhìn kìa! Mình chắc là ông ta đấy".

Nó hạ xuống rất thấp, và Nils, không khỏi ngạc nhiên phải công nhận là

nó nói đúng. Quả thật, ông Klement Larsson nhỏ nhắn đang bổ củi phía
trong hàng rào của chiếc nhà gỗ.

Gorgo đỗ xuống một cái cây hơi xa các túp lều một chút.

Nó nói: "Mình đã làm xong điều mình hứa. Giờ thì cậu cố mà thu xếp với

con người đó đi. Mình chờ cậu ở đây, trên ngọn cây tùng rậm rạp này".

Trong chiếc nhà gỗ công việc ban ngày đã xong, bữa tối cũng đã ăn rồi,

và người ta đang chuyện trò với nhau. Đã lâu lắm rồi người ta không được
trải qua một đêm hè trong rừng, nên người ta chẳng muốn đi nằm chút nào.
Vả lại trời cứ sáng như giữa ban ngày. Chốc chốc các cô gái để rơi đồ may
vá xuống, nhìn ra phía rừng, và mỉm cười một mình.

"Chúng mình lại một lần nữa lên đây!" Họ vừa nói vừa thở ra khoan

khoái. Cảnh nhộn nhịp của thôn xóm mờ dần trong trí họ và rừng bao phủ
họ trong cảnh thanh bình sâu xa. Lúc ở nhà mà nghĩ rằng mình sẽ sống cả
mùa hè một mình trong rừng, họ khó mà hiểu là làm thế nào mà chịu nổi
cảnh hiu quạnh, nhưng mà vừa lên các nhà gỗ là họ đã cảm thấy rằng đây là
thời gian sung sướng nhất trong đời họ.

Bỗng cô chăn cừu lớn nhất ngẩng đầu lên và vui vẻ nói:

- Tôi cho rằng tối hôm nay chúng ta không nên cứ ngồi im thế này, khi

chúng ta có trong bọn ta một tay kể chuyện như Klement Larsson. Bác ta
mà kể cho bà con một câu chuyện hay thì tôi sẽ biếu cái khăn quàng cổ
đang đan đây.

Đề nghị đó được hoan hô, tán thành, và Klement không để người ta phải

yêu cầu nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.