CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU CỦA NILS - Trang 402

Các ngỗng con kêu lên, giọng đáng thương: - Akka, Akka, Akka núi

Kebnekaise!

- Gì nữa đấy?

- Đói quá, chúng tôi không thể bay xa nữa. Đói quá!

- Ngỗng trời phải biết uống gió và ăn không khí - Akka đáp lại và không

thương xót, và vẫn tiếp tục bay.

Hình như tất cả các ngỗng con đã học được cái việc nuôi thân bằng gió và

không khí, vì chẳng mấy chốc không còn nghe phàn nàn gì nữa. Đàn ngỗng
đang còn ở trên các cao nguyên băng tích, và các ngỗng già kêu tên của tất
cả các đỉnh núi vượt qua, để dạy cho các ngỗng non biết. Các ngỗng già
không ngát mồm: " Ngọn kia là Porsotjokko, và đây là ngọn Sarjaktjokko,
và kia ngọn Sulitelma " [1] thì các ngỗng con lại bắt đầu sốt ruột.

- Akka, Akka, Akka, các ngỗng con kêu lên, nghe đứt ruột.

- Lại cái gì nữa đấy?

- Đầu chúng tôi không đủ chỗ để chứa bao nhiêu tên. Không đủ chỗ để

chứa bao nhiêu tên, các ngỗng con kêu thế.

- Càng nhiều thứ vào trong đầu, càng có chỗ; Akka trả lời, không xúc

động.

Riêng Nils thì nghĩ thật đã đến lúc lên đường về Nam quá đi rồi, vì tuyết

đã rơi nhiều, và mặt đất mênh mông trắng xóa một màu. Và chẳng phải nói
nữa: cữ vừa rồi ở bên kia, trong thung lũng giữa cao nguyên băng tích, thật
là khổ. Mưa, bão, mù cứ kế tiếp nhau không ngớt, và chỉ có một lần được
trời quang thì tức khắc nước đóng băng. Những trái cây, và năm mà Nils ăn
trong mùa hè thì giờ đông lại hay thối ra; sau cùng phải ăn cá sống mà chú
chẳng muốn chút nào. Ban ngày đã thu ngắn lại nhiều, ban đêm thì dài ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.