Con mương nào cũng đã có nước, hoa tử uyên đã nở bên những vệ đường.
Tất cả rêu và địa y mọc trên tường đá đã chuyển sang màu nâu và ánh lên.
Rừng dẻ gai ở phía tận cùng, lán lên trông thấy, và như mỗi lúc một thêm
um tùm. Bầu trời dường như cao thăm thẳm và xanh một màu trong vắt.
Cửa ngôi nhà nhỏ vẫn để mở hé, nghe lọt tiếng ríu rít của chim sơn ca.
Ngoài sân, gà và ngỗng đang kiếm mồi; những con bò cái cảm thấy không
khí mùa xuân đến tận cuối chuồng, thỉnh thoảng rống lên một tiếng dài.
Chú bé đọc, thiếp đi, giật mình tỉnh dậy và cố chống lại cơn buồn ngủ.
"Mình không muốn ngủ, vì ngủ thì hết cả buổi sáng cũng chẳng đọc xong".
Nhưng dù quyết tâm như vậy, cuối cùng chú cũng phải nhượng bộ cơn buồn
ngủ.
Chú ngủ đã lâu hay chỉ mới một lúc, chú cũng chẳng biết nữa, nhưng một
tiếng động khẽ ở đằng sau đánh thức chú dậy.
Trên bậc cửa sổ, trước mặt chú, có tấm gương nhỏ phản chiếu gần hết căn
phòng. Chú ngẩng đầu lên thì nhìn ngay vào tấm gương, và thấy chiếc hòm
lớn của mẹ đã mở nắp.
Bố mẹ có một cái hòm gỗ sồi lớn tướng, nặng và đóng đai sắt, không cho
phép ai mở ra bao giờ. Mẹ cất vào đó tất cả những vật thừa hưởng được của
mẹ mình và rất quý những thứ ấy. Đó là những chiếc áo dài thôn nữ kiểu cổ
bằng dạ đỏ, thân ngắn, váy gấp nếp và trước ngực thêu ngọc trai. Đó là
những chiếc mũ trắng, túi xách và những chiếc hoa tai nặng, những sợi dây
chuyền bằng bạc. Giò người ta không muốn mặc những áo kiểu cổ ấy nữa,
và nhiều lúc mẹ đã nghĩ đến việc bỏ đi hết, nhưng
rồi cũng không quyết được. Những thứ ấy đối với lòng mẹ thân thiết quá.
Thế mà chú bé trông thấy rõ ràng trong gương là nắp hòm bị mở. Chú
không hiểu tại sao lại có thể như thế được vì chắc chắn là mẹ đã khoá hòm