CUỘC PHIÊU LƯU KỲ LẠ CỦA ĐOÀN BARSAC - Trang 176

— Những người da đen ở khu nô lệ. Họ có tới bốn nghìn người, chưa kể

phụ nữ. Không nên bỏ qua lực lượng này.

— Đúng rồi, – Barsac nói, – nhưng những người da đen ấy không có vũ

khí và thậm chí họ cũng không biết về sự hiện diện của chúng ta.

— Vì vậy, – Florence đáp lại, – cần phải thương lượng với họ và vũ trang

cho họ.

— Ai sẽ đi gặp những người da đen ấy? – Barsac hỏi.
— Một người da đen như họ, – Tongané.
— Nhưng nhà máy đang bị bao vây! Nếu anh ta xuất hiện thì bọn chúng

sẽ vãi đạn vào người anh ta.

— Anh ấy không nhất thiết phải đi qua cửa. Anh ấy sẽ vượt ra ngoài đồng

vào ban đêm, trà trộn cùng với đám người da đen rồi trở vào thành phố cùng
với họ. Ông Camaret này, có thể đào một con đường hầm dưới tường của
nhà máy và thành phố, chạy ngầm qua đường tuần tra và ra tận cánh đồng
đấy chứ?

— Nhất định rồi, – Camaret ngẩng đầu trả lời.
— Bình thường, việc này sẽ kéo dài trong thời gian khá lâu, – Camaret

suy nghĩ rồi nói. – Nhưng có thể tiết kiệm thời gian bằng chiếc máy mà tôi
nghĩ ra bây giờ và nó sẽ đem lại kết quả tốt đẹp trong điều kiện đất cát như
thế này. Để làm xong chiếc máy và con đường hầm chỉ cần mười lăm ngày
là đủ.

Nhiệm vụ kỹ thuật vừa mới đặt ra đối với Camaret thì ông đã cảm thấy

phấn chấn trong môi trường quen thuộc của mình. Bộ não của ông bắt đầu
hoạt động, ánh mắt sáng ngời.

— Còn một vấn đề nữa, – Florence nói. – Việc đào hầm không chiếm hết

người của ông đấy chứ?

— Vẫn còn khá nhiều.
— Những người rảnh rỗi có thể chế tạo vũ khí với số lượng chừng ba –

bốn nghìn cái như: dao, rìu, đoản, côn, mọi thứ đâm chém và đập được trong
thời hạn đó hay không?

— Có thể lắm chứ, – Camaret trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.