CUỘC PHIÊU LƯU KỲ LẠ CỦA ĐOÀN BARSAC - Trang 38

V

Bài Báo Thứ Hai Của Amédée Florence

B

ài báo thứ hai của Amédée Florence đăng trên tờ Expansion Française

vào ngày 18 tháng Giêng.

ĐOÀN THỊ SÁT BARSAC
(Bài của phóng viên đặc biệt của chúng tôi gởi về)
Daouhérik, ngày 16 tháng Mười hai. Từ lúc tôi viết lá thư cuối cùng dưới

ánh đèn heo hắt trong rừng rậm vào tối hôm chúng tôi khởi hành, thì cuộc
hành trình vẫn tiếp tục, không có gì đặc biệt.

Ngày 2 tháng Mười hai chúng tôi nhổ trại lúc năm giờ sáng và lại lên

đường.

Chúng tôi phải dỡ hàng trên lưng một con lừa xuống và xếp qua mấy con

khác để cho Malik cưỡi. Cô bé da đen có vẻ như đã quên những đau khổ vừa
qua, cô luôn miệng cười. Đúng là một người hạnh phúc.

Chúng tôi tiếp tục đi dễ dàng và yên ổn. Giả sử không có màu da đen của

những người đi bên cạnh chúng tôi và sự đơn điệu của phong cảnh thì có thể
nghĩ rằng chúng tôi chưa ra khỏi nước Pháp.

Phong cảnh chẳng đẹp chút nào: chúng tôi đang vượt qua một vùng bằng

phẳng hay chỉ hơi nhấp nhô, có mấy ngọn đồi ở phía bắc và trong tầm mắt
của mình, chúng tôi chỉ nhìn thấy toàn cây cối cằn cỗi – đám nọ chen đám
kia, cao từ hai đến ba mét, được gọi là “lùm, bụi”.

Dân chúng nhìn chúng tôi với thái độ niềm nở và trông họ hiền lành. Ông

trưởng đoàn đi vào các xóm nghèo xơ xác, chuyện trò khá lâu với dân làng.

Tôi xem lại nhật ký và không thấy có gì thú vị trong đó cho đến ngày 6

tháng Mười hai.

Tối hôm đó chúng tôi hạ trại gần làng Oualia. Đến giờ, tôi về lều để ngủ.

Tôi thấy Saint-Bérain đã cởi bỏ hết quần áo mặc ngoài đang ở đấy. Áo quần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.