CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 105

- Và cô trông đợi gì ở tôi?
- Trông đợi ông viết đoạn cuối cho câu chuyện này.
Fawles không kìm nổi cơn phẫn nộ:
- Giải thích cho tôi đi! Cô hào hứng xới lại vụ án cũ này để làm gì? Tất

cả chỉ vì một gã nhà quê ở Alabama gửi qua mail cho cô những bức ảnh cũ,
và cô bỗng cảm thấy mình được giao một sứ mệnh chăng?

- Nhất định rồi! Bởi vì tôi yêu mọi người mà.
Ông dài giọng nhại lại cô:
- “Tôi yêu mọi người.” Vớ va vớ vẩn! Cô có nghe thấy mình nói gì

không đấy?

Mathilde phản công:
- Ý tôi là tôi không dửng dưng với số phận đồng loại.
Fawles bắt đầu đi đi lại lại trên tàu.
- Nhưng trong trường hợp này, thà cô viết những bài báo để cảnh báo

“đồng loại” của cô về biến đổi khí hậu, đại dương cạn kiệt, động vật hoang
dã tuyệt chủng hay đa dạng sinh học suy thoái còn hơn. Hãy giúp họ đề cao
cảnh giác chống lại vấn nạn thao túng thông tin. Hãy trình bầy lại bối cảnh,
khoảng cách, hãy đưa thêm viễn cảnh vào. Hãy thực hiện những chủ đề về
trường học và bệnh viện công đang đứng trước nguy cơ giải thể, về chủ
nghĩa đế quốc trong những tập đoàn đa quốc gia lớn, về hiện trạng các nhà
tù và…

- Được rồi, Fawles, tôi nắm bắt được ý tưởng rồi. Cảm ơn vì bài học về

nghề làm báo.

- Hãy làm việc về những việc hữu ích, chứ sao nữa!
- Trả lại công bằng cho những người đã khuất cũng là hữu ích.
Ông dừng khựng lại rồi trỏ ngón tay vào cô vẻ hăm dọa.
- Người chết đã chết rồi. Và từ nơi họ đang ở, họ cóc cần những bài viết

tầm thường của cô, tin tôi đi. Về phần mình, tôi sẽ KHÔNG BAO GIỜ viết
một dòng nào về vụ này. Và cũng không viết về bất kỳ vụ nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.