CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 117

- Đúng thế, như tôi đã bắt đầu giải thích với cậu sáng nay. Tôi đã tan nát

cả cõi lòng. Tôi dừng lại vì không còn tìm được sự nhất quán tâm trí cần
thiết cho việc viết nữa.

Ông nhìn chân trời như thế đang tìm kiếm ở đó những câu trả lời. Ban

đêm, khi mặt nước sáng lấp lánh dưới vầng trăng tròn vành vạnh, nơi này
còn đẹp huyền ảo hơn nữa. Người ta thực sự có cảm giác đang ở một mình
trên trái đất.

- Ngừng viết là một sai lầm, ông nói tiếp như thể vừa đột nhiên phát hiện

ra điều gì đó. Viết lách cấu trúc nên cuộc sống và các ý tưởng của cậu, nó
thường kết thúc bằng việc lập lại trật tự cho cuộc sống hỗn loạn.

Một câu hỏi khiến tôi băn khoăn nãy giờ.
- Tại sao ông không bao giờ rời khỏi ngôi nhà này?
Fawles buột ra một tiếng thở dài.
- Chính vì người phụ nữ ấy mà tôi mua Nam Thập Tự. Cô ấy phải lòng

hòn đảo này cùng lúc phải lòng tôi. Ở lại đây là ở lại cùng cô ấy, hẳn là vậy.

Cả ngàn câu hỏi cứ chực vọt ra khỏi miệng tôi, nhưng Fawles không cho

tôi cơ hội.

- Tôi sẽ lấy xe đưa cậu về, ông nói đoạn đứng vụt dậy.
- Không cần đâu, tôi có xe gắn máy. Ông đi nghỉ sớm thì tốt hơn.
- Cậu muốn sao cũng được. Nghe tôi nói này, Raphaël, cậu phải tiếp tục

đào sâu những động cơ của Mathilde Monney. Dù không thể giải thích với
cậu nguyên do, nhưng tôi cảm thấy cô ta đang nói dối. Chúng ta đang để lọt
lưới thứ gì đó.

Ông chìa cho tôi chai Bara No Niwa - hẳn phải tương đương một năm

tiền thuê nhà của tôi - và tôi tu một ngụm để đi đường.

- Tại sao ông không kể với tôi mọi chuyện?
- Vì tôi còn chưa biết toàn bộ sự thật. Và vì không biết chính là một dạng

lá chắn.

- Ông mà cũng nói với tôi vậy sao? Rằng không biết thì tốt hơn là biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.