CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 115

Khi tôi nhắc đến chuyện đôi giầy, ông có vẻ thực sự kinh ngạc.

- Con nhỏ này điên rồi… Đó là tất cả những gì cậu tìm thấy hả?
- Không, nhưng tôi e là phần tiếp theo không khiến ông vui đâu.
Tôi đã kích thích trí tò mò của Fawles, nhưng chuyện này không khiến

tôi vui chút nào bởi lẽ tôi biết ông sắp đau khổ.

- Mathilde Monney có trong tay những lá thư.
- Những lá thư nào kia?
- Những lá thư của ông.
- Tôi chưa từng viết cho cô ta lá thư nào hết!
- Không, Nathan ạ. Những lá thư ông viết cho một phụ nữ khác cách đây

đã hai chục năm.

Tôi lấy ra xấp thư từ túi áo khoác rồi đặt chúng trước mặt ông, cạnh hai

cái đĩa.

Thoạt tiên, ông nhìn những trang giấy đó mà không thể hiểu toàn bộ sự

thực về chúng. Mất một lúc ông mới dám giở chúng ra. Rồi thêm một lúc
lâu hơn để bắt đầu đọc những dòng đầu tiên. Gương mặt ông sầu thảm. Còn
hơn cả sửng sốt. Thực sự tình cảnh giống như thể Fawles vừa trông thấy
một bóng ma bước vào. Dần dần, ông chặn đứng được cơn xáo trộn này và
tỏ ra bình thản trở lại.

- Cậu đã đọc chúng rồi hả?
- Xin lỗi, nhưng đúng vậy. Và tôi không hối tiếc chuyện đó. Chúng thật

tuyệt. Tuyệt đến mức ông nên cho phép xuất bản chúng.

- Tôi nghĩ tốt hơn hết cậu nên đi đi, Raphaël. Cảm ơn vì những gì cậu đã

làm.

Giọng Fawles như vẳng lên từ dưới mồ. Ông đứng dậy tiễn tôi, nhưng

thậm chí không thèm ra tới tận cửa mà đuổi tôi về bằng một cái vẩy tay mơ
hồ. Từ ngưỡng cửa, tôi nhìn ông nặng nhọc tiến về phía quầy bar rồi tự rót
cho mình một cốc đầy whisky trước khi bước tới ngồi xuống ghế bành. Rồi
ánh mắt ông mờ đi và tâm trí vơ vẩn nơi khác, trong mê cung rối rắm của
quá khứ và nỗi đau của ký ức. Tôi không thể để mặc ông làm vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.