CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 42

râu cạo tinh tươm. Ông để tóc ngắn, mặc sơ mi thể thao vải lanh màu xanh
da trời tiệp với màu mắt và quần dài vải toan.

- Mathilde Monney, cô tự giới thiệu đoạn chìa tay cho ông bắt.
- Cảm ơn vì đã đưa Bronco về với tôi.
Cô gãi đầu chú chó.
- Dẫu sao cũng rất vui khi chứng kiến màn hội ngộ của các vị.
Mathilde chỉ vào chiếc nạng và phần mắt cá chân bó bột.
- Tôi hy vọng chuyên này không quá nghiêm trọng.
Fawles lắc đầu.
- Ngày mai, nó sẽ chỉ còn là một kỷ niệm tệ hại.
Cô ngập ngừng, rồi:
- Chắc ông không còn nhớ nữa, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau.
Ông lùi lại một bước, nghi hoặc.
- Tôi không nghĩ thế.
- Có đấy, cách đây lâu rồi.
- Vào dịp nào vậy?
- Tôi để ông đoán thử xem.
6.
Fawles biết ràng, sau này, ông hẳn sẽ tự nhủ lẽ ra mình nên dừng mọi

chuyện lại ở chính khoảnh khắc đó. Đơn giản là nói cái câu như ông đã
giao hẹn với Van Wyck, “cảm ơn và tạm biệt”, rồi lui vào bên trong nhà.
Thay vì thế, ông im bặt. Ông đứng trân ra trước cửa nhà, gần như bị
Mathilde Monney thôi miên. Cô mặc váy liền thân ngắn họa tiết lưới cải
hoa, áo khoác da dáng ngắn và đi đôi xăng đan cao gót với phần dây mảnh
lượn vòng quanh rồi thắt nút trên dây chằng ở mắt cá chân.

Ông sẽ không diễn lại đoạn đầu cuốn Giáo dục tình cảm - “Đây giống

như một sự hiện hình” -, nhưng trong một khoảnh khắc dài ông để mình
chuếnh choáng trước cái không-biết-gọi-là-gì của sự nhạy cảm, cương nghị
và khí chất thái dương đang toát ra từ người phụ nữ trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.