CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 47

- Có vẻ như vậy. Người đại diện của tôi bảo ông ấy nhận được nhiều thư

từ gửi đích danh tôi.

- Ông có đọc những thư đó không?
- Cô đùa hay sao thế?
- Tại sao?
- Bởi vì chúng không khiến tôi quan tâm. Với tư cách độc giả, tôi sẽ

không bao giờ này ra ý định viết cho một tác giả có tác phẩm mà tôi đánh
giá cao. Thực lòng mà nói, cô có hình dung mình sẽ viết thư cho James
Joyce vì thích cuốn Finnegans Wake không?

- Không. Trước hết vì tôi không bao giờ có thể đọc quá mười trang cuốn

sách đó, sau nữa là vì James Joyce hẳn đã qua đời từ bốn mươi năm trước
khi tôi sinh ra.

Fawles lắc đầu.
- Cô nghe này, cảm ơn vì đã trả con chó của tôi về đây, nhưng tốt hơn hết

là cô đi ngay cho.

- Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.
Ông đi ra cùng Mathilde rồi tiễn cô đến tận xe. Cô nói tạm biệt chú chó

nhưng không nói gì với Fawles.

Ông nhìn Mathilde thao tác, vừa bị thôi miên bởi các cử chỉ duyên dáng

của cô vừa hài lòng vì rũ bỏ được cô. Tuy nhiên, đúng lúc cô chuẩn bị tăng
tốc, ông vẫn tranh thủ cửa cánh xe còn mở hòng cố gắng dập tắt tín hiệu
báo động nho nhỏ vẫn đang vang dội trong đầu mình:

- Ban nãy cô có nói chúng ta đã từng gặp nhau cách đây lâu rồi. Là gặp ở

đâu vậy?

Đôi mắt xanh lục của cô nhìn thẳng vào mắt ông.
- Mùa xuân năm 1998 tại Paris. Bấy giờ tôi mười bốn tuổi. Ông đã tới

gặp gỡ các bệnh nhi của Nhà thiếu niên. Thậm chí ông còn ký tặng tôi một
cuốn Loreleï Strange. Một ấn bản đặc biệt bằng tiếng Anh.

Fawles vẫn không chút phản ứng, như thể chuyện này không gợi ra bất

cứ điều gì trong ông, hoặc giả chỉ gợi ra một ký ức vô cùng xa xăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.