CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 56

Fawles gác máy rồi đi lục lọi trong thư phòng. Mất hồi lâu ông mới tìm

ra một cuốn Loreleï Strange. Đó là một ấn bản đặc biệt. Ấn bản đầu tiên
được bày bán tại hiệu sách vào mùa thu năm 1993. Ông dùng lòng bàn tay
lau bụi trên bìa sách. Bìa sách là bức tranh ông yêu thích, Nghệ sĩ nhào lộn
đứng trên quả bóng
, một bức họa tuyệt đẹp của Picasso thời kỳ Hồng. Bản
thân Fawles vào thời đó đã pha gian bìa sách này khi chế ra một bức tranh
cắt dán rồi trình lên nhà xuất bản. Vì không mấy tin tưởng vào cuốn sách
nên ông ta để mặc cho ông làm vậy. Số lượng phát hành lần đầu của Loreleï
không vượt quá năm nghìn bản. Cuốn sách ít được báo chí nhắc đến và
không thể nói rằng các chủ hiệu sách đã đặc biệt bênh vực nó, dẫu rốt cuộc
họ cũng đi theo trào lưu. Cuốn sách chỉ được cứu vớt nhờ độc giả nhiệt tình
truyền miệng nhau. Thường là những cô bé thời ấy như Mathilde Monney,
họ nhận ra mình trong nhân vật chính. Cần phải nói rằng câu chuyện trong
cuốn sách rất thích hợp. Nó kể lại những cuộc gặp gỡ của Loreleï, một nữ
bệnh nhân trẻ điều trị nội trú tại bệnh viện tâm thần, trong khoảng thời gian
một dịp cuối tuần. Bối cảnh này là cái cớ để đặc tả một loạt các nhân vật
sống trong bệnh viện. Dần dà, cuốn tiểu thuyết leo lên các bảng xếp hạng
sách bán chạy, đạt tới vị trí “hiện tượng văn chương” đáng thèm muốn.
Những người ban đầu vốn xem thường ông liền vội vàng bắt kịp chuyến tàu
đông. Cuốn sách thu hút cả thanh niên, người cao tuổi, trí thức, giáo viên,
học sinh, những người đọc nhiều, những người không đọc. Tất cả mọi
người bắt đầu đưa ra một quan điểm về Loreleï Strange và người ta gán cho
cuốn sách những thứ mà nó không hề nói. Vậy đấy, sự hiểu lầm vĩ đại.
Theo năm tháng, phong trào mở rộng và Loreleï đã trở thành một dạng kinh
điển của văn học đại chúng. Người ta viết luận văn về nó, người ta thấy nó
trong các hiệu sách và sân bay cũng nhiều như trong các books corners của
siêu thị. Thậm chí đôi khi ở cả quầy dành cho thể loại phát triển cá nhân,
điều này khiến tác giả cuốn sách phẫn nộ. Vì điều gì phải đến đã đến: thậm
chí trước cả khi ngừng viết, Fawles đã bắt đầu ghét bỏ cuốn tiểu thuyết của
mình và không thế chịu nổi mỗi khi nghe nhắc đến Loreleï Strange, bởi ông
có cảm giác mình đã trở thành tù nhân của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.