CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 85

Mặc quần jean, sơ mi trắng và áo len cổ kéo khóa, ông đang cho chú chó

giống golden retriever có bộ lông vàng nhạt uống nước. Rốt cuộc tôi đã có
thể thấy ông trông như thế nào khi không đội chiếc mũ panama và đeo cặp
kính râm. Thật lòng mà nói, ông không già đi nhiều so với những bức ảnh
chụp hồi cuối thập niên 1990. Fawles hơi vạm vỡ, nhưng toát ra một cá tính
thực sự rõ nét. Khuôn mặt rám nắng, đôi mắt sáng giống như làn nước
trong vắt mà ta trông thấy đằng xa. Bộ râu quai nón và mái tóc mới chớm
muối tiêu. Từ ông tỏa ra thứ gì đó bí hiểm và khó nắm bắt. Một uy lực vừa
thâm trầm vừa chói lọi tựa vầng thái dương. Một sự tỏa rạng hắc ám mà ta
không biết liệu có nên dè chừng hay không.

- Chúng ta ra bên ngoài ngồi đi, ông đề nghị đoạn vớ lấy chiếc cặp táp

nhỏ bằng da đã sờn để trên chiếc ghế tựa Eames hẳn phải gấp đôi tuổi tôi.

Tôi theo ông ra sân hiên. Trời vẫn còn mát, nhưng mặt trời đã lên cao.

Tận cùng bên trái, nơi Fawles đứng canh chừng khi tôi gặp ông lần đầu
tiên, những phiến đá lát nhường chỗ cho một khoảng đất nện trước khi
những mỏm núi đá chiếm ưu thế trở lại. Một chiếc bàn chân kim loại cùng
hai băng ghế đá được gắn cố định trên nền đất dưới ba cây thông lọng cổ
thụ.

Fawles mời tôi ngồi rồi chọn chỗ đối diện tôi.
- Tôi sẽ đi thẳng vào mục đích, ông nói đoạn nhìn chòng chọc vào mắt

tôi. Tôi mời cậu đến đây là vì tôi cần cậu.

- Cần tôi ư?
- Tôi cần cậu giúp.
- Cần tôi giúp ư?
- Đừng có nhắc lại những gì tôi nói nữa đi, nghe ngấy lắm. Tôi cần cậu

làm việc này cho tôi, cậu hiểu chứ?

- Việc gì thế?
- Một việc quan trọng và nguy hiểm.
- Nhưng… nếu việc đó nguy hiểm, đổi lại tôi sẽ được gì?
Fawles đặt cặp táp lên mặt bàn ốp gạch gốm vuông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.