CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 86

- Cậu được thứ bên trong cặp táp này.
- Tôi cóc cần thứ bên trong cặp táp của ông.
Ông ngước mắt nhìn trời vẻ ngán ngẩm.
- Sao cậu có thể nói mình cóc cần đến nó trong khi thậm chí cậu còn

chưa biết đó là gì nhỉ?

- Điều tôi muốn, đó là ông đọc bản thảo tôi viết.
Fawles lặng lẽ mở cặp táp rồi lấy từ trong đó ra cuốn tiểu thuyết tôi đã

quẳng cho ông trong lần gặp đầu tiên.

- Tôi đã đọc bản văn của cậu rồi, nhóc ạ! ông nói, môi nở nụ cười.
Ông đưa cho tôi bản thảo Sự rụt rè của những đỉnh cao, vui ra mặt vì đã

gài bẫy được tôi.

Tôi bồn chồn lật các trang. Trang nào cũng có ghi chú dài ngoằng.

Fawles không chỉ đọc cuốn tiểu thuyết của tôi mà còn sửa chữa hết sức
nghiêm túc, dành thời gian đáng kể cho việc đó. Tôi bỗng thấy lo. Tôi có
thể chịu đựng lời từ chối của các nhà xuất bản và những lời gièm pha trịch
thượng của một tên ngốc như Bernard Dufy, nhưng liệu có thể hồi phục sau
khi bị chính thần tượng của mình mỉa mai châm chọc không?

- Ông thấy nó thế nào? tôi hỏi, toàn thân như tê liệt.
- Thẳng thắn nhé?
- Thẳng thắn đi ạ. Chẳng ra gì đúng không?
Thích thú trước nỗi đau của người khác, Fawles nhấp một ngụm cà phê

rồi dền dứ trước khi buông một câu:

- Trước tiên, tôi rất thích nhan đề này, âm hưởng của nó, tính biểu tượng

của nó…

Tôi không dám thở nữa.
- Sau đó, tôi phải thừa nhận bản thảo được viết đúng ra là khá chỉn chu…
Tôi buột một tiếng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả khi biết rằng, đối với

Fawles, “được viết khá chỉn chu” không nhất thiết là một lời khen, vả
chăng ông cũng vội vàng nhấn mạnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.