CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 88

- Điều quan trọng là cuốn sách khiến độc giả hài lòng.
- Đúng thế, độc giả quan trọng. Cậu viết cho độc giả, nhất trí là vậy,

nhưng tìm cách làm hài lòng độc giả là cách tốt nhất để họ không đọc cậu.

- Thôi được rồi, vậy thì tôi không biết. Điều cốt yếu là gì vậy?
- Điều cốt yếu là thứ nhựa sống tưới tắm cho câu chuyện của cậu. Thứ

nhựa sống phải chiếm hữu cậu và lan khắp cơ thể cậu như một luồng điện.
Thứ nhựa sống phải thiêu đốt những huyết quản trong cậu để cậu không thể
làm gì khác ngoài đi đến tận cùng cuốn tiểu thuyết như thể cuộc sống của
cậu phụ thuộc cả vào đó. Viết chính là vậy. Chính thứ đó sẽ khiến độc giả
của cậu cảm thấy bị giam cầm, chìm đắm, và họ sẽ đánh mất những dấu
mốc của bản thân để mặc mình bị nhấn chìm như chính cậu từng bị vậy.

Tôi nghiền ngẫm những gì ông vừa nói, rồi đánh liều hỏi một câu:
- Cụ thể thì vấn đề trong cách viết của tôi là gì vậy?
- Nó khô khan quá. Tôi không cảm thấy sự khẩn cấp trong đó, và đặc

biệt, nghiêm trọng nhất, đó là tôi không cảm thấy những xúc cảm.

- Thế mà có đấy!
Fawles lắc đầu.
- Những xúc cảm giả dối. Những xúc cảm giả tạo, những xúc cảm tệ hại

nhất…

Ông bẻ ngón tay răng rắc rồi làm rõ ý kiến của mình:
- Tiểu thuyết, đó là cảm xúc, không phải trí tuệ. Nhưng để cảm xúc nảy

sinh, trước tiên phải trải nghiệm chúng đã. Cậu phải cảm nhận về mặt thể
xác những cảm xúc của các nhân vật do mình sáng tạo. Của tất cả những
nhân vật do mình sáng tạo: cả những người hùng lẫn những tên khốn.

- Nghề tiểu thuyết gia đích thực là vậy sao? Tạo ra những cảm xúc?
Fawles nhún vai.
- Dẫu sao, đó cũng là điều tôi, chính tôi, mong đợi khi đọc một tiểu

thuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.