CUỘC SỐNG BÍ MẬT CỦA CÁC NHÀ VĂN - Trang 89

- Khi tôi tới xin ông lời khuyên, tại sao ông lại đáp: “Hãy làm nghề gì đó

khác chứ đừng muốn trở thành nhà văn”?

Fawles thở dài:
- Bởi vì đó không phải một nghề dành cho những người có đầu óc tỉnh

táo. Đó là công việc dành cho những kẻ tâm thần phân lập. Một hoạt động
đòi hỏi sự phân ly tâm thần mang tính hủy hoại: để viết, cậu phải cùng lúc
ở trong thế giới và ở ngoài thế giới. Cậu hiểu ý tôi không?

- Tôi nghĩ là có.
- Sagan đã tìm ra công thức hoàn hảo: “Nhà văn là một động vật đáng

thương, bị nhốt trong chuồng với chính mình.” Khi viết, cậu không sống
cùng vợ con hay bạn bè cậu. Hay nói đúng hơn, cậu chỉ vờ như đang sống
cùng họ. Cuộc sống đích thực của cậu là sống cùng các nhân vật của mình
trong một năm, hai năm, năm năm…

Lúc này, ông đã vào guồng:
- Tiểu thuyết gia không phải công việc bán thời gian. Đã là tiểu thuyết

gia, cậu sẽ là tiểu thuyết gia hai tư trên hai tư giờ. Cậu sẽ không bao giờ có
kỳ nghỉ. Cậu sẽ luôn cảnh giác, luôn rình chờ một ý tưởng ngang qua, một
cụm từ, một nét tính cách có thể góp phần nuôi dưỡng nhân vật nào đó.

Tôi nghe như nuốt lấy từng lời ông nói. Thật tuyệt khi nhìn ông hăng say

nói về việc viết lách. Chính là Nathan Fawles mà tôi từng hy vọng được
diện kiến khi tới đảo Beaumont.

- Nhưng chuyện đó bõ công mà Nathan, không phải sao?
- Đúng, bõ công, ông đáp theo đà. Và cậu biết tại sao chứ?
Lần này, đúng thế, tôi có cảm giác là mình biết:
- Bởi vì, trong một khoảnh khắc, ta là Chúa Trời.
- Chính xác. Thật ngốc khi nói vậy, nhưng trong một khoảnh khắc, trước

màn hình của cậu, cậu trở thành một đấng tạo hóa có thể tạo ra và hủy bỏ
những số phận. Và một khi cậu đã biết đến niềm hưng phấn này thì chẳng
có gì gợi hứng hơn.

Cá đã cắn câu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.