Đã có người tới đón, Nhạc Tư Trà cũng không phải lo lắng chuyện thể
nào đi về, cậu vốn định trốn trong không gian tránh rét nhưng lại lo Diệp
Kình không thấy, hơn nữa bảo vệ của mộ viên đang đứng trong phòng bảo
an, thỉnh thoảng lại nhìn cậu nên Nhạc Tư Trà đành phải buông tha cho ý
tưởng này. Cậu đành phải nép vào cây cột gần đấy để tránh gió, vờ như lấy
ra một quả táo từ trong túi, cậu thực đói, tuy rằng một quả táo không thể no
bụng nhưng cũng có thể lót chút dạ.
Tiếng bánh xe chuyển động nhanh từ quốc lộ vang đến, tại vùng ngoại ô
tĩnh lặng thế này có vẻ đặc biệt lớn.
Nhạc Tư Trà còn chưa kịp phản ứng, xe đã đỗ trước mặt, kính xe ở phần
người lái dần lui xuống.
“Lên xe đi.” Diệp Kình nhíu mày khi thấy Nhạc Tư Trà bị đông lạnh tới
độ mặt đỏ ửng.
Nhạc Tư Trà ngồi vào vị trí lái phụ, ngay cạnh DIệp Kình.
“Ha ha, may mà anh đến, không thì tôi không biết về thế nào.”
Diệp Kình chỉ nhìn hai bàn tay bị sưng đỏ của cậu, không nói không rằng
liền khởi động xe.
Thấy anh ta như vậy, Nhạc Tư Trà chỉ biết ngoan ngoãn ngậm miệng, im
lặng nhìn về phía trước.
Ban đêm của mùa đông tới rất nhanh, dù hiện tại chưa tới 7 giờ nhưng
bầu trời đã tối sầm, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng rất mơ hồ, thật sự chẳng có
gì đáng xem.
Trong xe có mở điều hòa, xua đi cái lạnh quanh Nhạc Tư Trà. Cậu cảm
thấy mặt có chút ngứa liền đưa tay lên gãi, gãi gãi liền phát hiện đầu ngón
tay đã nứt da.