“Đương nhiên, anh sẽ giấu em như giấu bảo bối! Không cho những
người khác có cơ hội cấu kết!” Ánh mắt Diệp Kình chợt có sát khí, tiểu lục
ghé vào đó mẫn cảm ngẩng đầu, xác định không có nguy hiểm mới tiếp tục
ăn trứng chim, đáng thương nghĩ này không ngon bằng của chủ nhân đưa!
Chờ chủ nhân về nhất định phải ăn bù!
“Thế còn nghe được.” Nhạc Tư Trà vui vẻ nói, cười tươi rói đến Miêu
Miêu nhìn cũng hoa mắt huống chi Tần Hương Nguyệt.
Nhìn Nhạc Tư Trà vui vẻ nói chuyện điện thoại, Tần Hương Nguyệt
cũng nở nụ cười.
“Tôi đã bảo nó không sao mà, mình cứ lo quá.” Tôn Thích thấy vợ nở nụ
cười, trêu ghẹo nói.
“Gì mà không có gì, Tư Trà phải gả ra ngoài, không được, tối nay phải
nói chuyện rõ ràng, không thể đến nó giống A Lương đổi quốc tịch rồi chạy
ra nước ngoài.” Tần Hương Nguyệt thực lo cháu mình sẽ bị người lừa đi
xa, vài năm không gặp một lần, hơn nữa chuyện sửa quốc tịch là không thể
đồng ý.
“Mình lo gì, A Lương làm thế là vì người nhà không đồng ý, Charles lại
người ngoại quốc, nhà chúng ta không phản đối, hai đứa nó ra nước ngoài
làm gì? Hơn nữa Diệp Kình phải làm ăn trong nước, làm gia chủ của Đông
Phương gia, quốc gia cũng sẽ không đồng ý cho nó sửa quốc tịch.” Tôn
Thích đắc tứ cầm báo chí, Nhạc Tư Trà mải ngẩn người đương nhiên không
biết mấy ngày nay báo chí đăng tin về bị gia chủ trẻ tuổi của Đông Phương
gia.
Tần Hương Nguyệt liếc một cái, không hứng thú tiếp tục tính toán, nói
“Nếu là Đông Phương gia sao không họ Đông Phương? Tên Đông Phương
Kình cũng không sai.” Phụ nữ luôn hứng thú với tin đồn hơn là sự thật.