thiệu quản gia Bùi phủ là lão Từ cùng tiểu gia đinh Nguyên Thư bên cạnh
Bùi Tử Quân .
Mọi người nghe xong, đều kinh ngạc nhìn Bùi Tử Quân, Triệu gia thôn
chỉ là một địa phương nhỏ thôi ấy vậy mà có công tử nhà giàu ghé qua đây
chứ. Đều nói người giàu có, kia tùy tùy tiện tiện một cái nha hoàn hay gia
đinh, cách ăn mặc lẫn nói năng so với hài tử của người dân bình thường là
hơn rất nhiều , giờ được tận mắt thấy, đúng thật là thế.
“Triệu thúc thúc đừng nói như vậy nha, hôm nay Tử Quân đến đây chơi,
thúc xem đi thúc nói như thế khiến cho cả nhà đều không được tự nhiên
kìa.” Bùi Tử Quân không có hi vọng kết quả lại như vậy, nhìn thấy một nhà
vốn rất là tự nhiên bởi vì hắn đang đứng ở đây nên mới cẩn trọng, trong
lòng có cảm giác mất mát .
Triệu Hoằng Lâm thản nhiên liếc nhìn Bùi Tử Quân một cái ,sau đó ôm
Triệu tương Nghi về bắc (đại) phòng.
Bùi Tử Quân vốn muốn chạy theo nhưng nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng
của Triệu Hoằng Lâm, cả người run lên, lại nhìn thấy bộ dạng tức giận của
Triệu Hữu Căn .
“Hôm nay ta đến đây chủ yếu là thăm mọi người một chút, tiện thể cùng
đại ca uống vài chung rượu !” Triệu Hữu Căn mật mặt cười ha hả sai người
đem đồ trên xe ngựa đem xuống, một mặt lại hoa tay múa chân vui sướng
nói, “Được, hôm nay mọi người đều ở đây, liền cùng nhau uống rượu nào !”
“Hữu Căn ngươi thiệt là, mỗi lần trở về đều mang đồ vật này nọ, nhà
chúng ta sao mà không xấu hổ cho được .” Triệu Tín Lương đẩy bả vai
Triệu Hữu Căn.
Triệu Hữu Căn cũng không thèm để ý lớn tiếng nói: “Đại ca , huynh
khách khí với đệ làm gì ! Tình cảm của chúng ta rất tốt mà, hơn nữa huynh
từng cứu đệ một mạng , bây giờ đệ lại có chút thành công, nếu bây giờ
không đối xử tốt với huynh thì đối xử tốt với ai đây!”
Cả nhà nghe xong lời này , trong lòng cũng rất cảm động cùng vui mừng,
ngoại trừ Dương thị con ngươi quay tròn nhìn chằm chằm vào những thứ
quà tặng này .