Trở lại huyện Nghi Dương, một câu Niên Thế Hữu cũng không nói
được.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể chấp
nhận việc mình bị lừa.
Trải qua thời điểm hiệu thuốc gặp khó khăn, hắn bất ngờ phát hiện hiệu
thuốc Hồng Phong cũng đã đóng cửa, trong lòng không khỏi vô cùng vui
sướng.
Mất đi một đối thủ cạnh tranh, mình có nhiều hơn một phần hy vọng
sinh tồn
Hiệu thuốc tiếp tục mở, thật may là vẫn còn chút dược liệu, ít nhất còn
có thể chống đỡ được một thời gian, bây giờ nhìn lại, không thể làm gì khác
hơn là về nhà lấy tiền tiết kiệm ra dùng, chờ kiếm lại tiền vốn, tất cả sẽ khá
hơn. . . . . .
Đợi nha môn huyện Giang Ninh bắt được tên súc sinh kia về, mình
muốn đem hắn phanh thây vạn mảnh, thống khổ gấp trăm lần so với bản
thân lúc này.
Trở về nhà, đối mặt với đám di nương ra sức quyến rũ, Niên Thế Hữu
không có nổi một chút hứng thú , thậm chí Tứ di nương mà hắn từng sủng
ái nhất đến làm nũng, hắn lại tức giận đánh nàng, hơn nữa trong cơn giận
còn tìm người vào phủ bán nàng đi.
Niên Thế Hữu khác thường làm mọi người trong phủ kinh động, vốn là
phủ đệ oanh ca yến vũ, lúc này đột nhiên thay đổi thành tiêu điều vắng lạnh,
tất cả mọi người trở nên căng thẳng, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Ngày tiếp theo, người làm bắt đầu xôn xao , cũng không biết là người
nào đồn thổi, nói phủ đệ này sắp giải tán làm lòng người không khỏi hoang
mang. Mặc dù Niên Thế Hữu ra mặt ngăn lại, nhưng đã xuất hiện người làm
chạy trốn, quan trọng nhất là, đến ngày thứ ba, Tam di nương đã cuốn gói
toàn bộ tài sản trốn khỏi phủ.
Niên Thế Hữu thấy vậy, thất vọng cùng cực, những người này đều là lúc
mình thành công vây lấy mình, bây giờ mình thất bại đã vội vã bỏ trốn, vẫn
còn một số người tốt hơn không đi nhưng ai nấy đều lo sợ.