cuối cùng có một nữ nhi bảo bối, tên Tương Lan, cả nhà yêu thương vô
cùng.
Nhâm thị ừ sau khi có Hoằng Kỳ, cũng hiểu được tâm ý của người làm
cha mẹ, cho nên không giữ Triệu lão nhị lại nữa, chỉ gật đầu đáp ứng thỉnh
cầu của hắn.
Cơm tối là lúc cả nhà tụ tập lại một chỗ nói chuyện, cùng lúc, Triệu
Tương Nghi đột nhiên âm thầm kéo tay Nhâm thị , Nhâm thị hiểu ý, cùng
nàng rời khỏi bữa tiệc.
Hai người lặng lẽ đi tới căn phòng bên cạnh, Nhâm thị thấy Triệu
Tương Nghi lén lút, không khỏi trêu ghẹo nói: “Con làm sao vậy, ở trong
nhà mình,mà còn lén lút như ăn trộm thế .”
Triệu Tương Nghi ngượng ngùng cười, sau lại nghiêm túc nói: “Nương,
chuyện Tương Liên tỷ, con và ca ca đã xử lý tốt.”
“A? Nhanh như vậy?” Nhâm thị có chút kinh ngạc, nàng còn chưa bắt
đầu hành động , nữ nhi bên này cũng nói là kết thúc, thật có chút đột ngột,
suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy con làm như thế nào?”
“Con tìm người tìm hiểu lai lịch của Sử lão gia, phát hiện ông ta từ hai
ba năm trước mới chuyển đến nơi này, đúng là có tiền, nhưng gia nghiệp
không lớn, tất cả đều dựa vào lão thái gia duy trì kế sinh nhai. Sau ca ca tìm
ông ta nói chuyện, kết quả ông ta không thèm quan tâm đến chút tiền
,không chịu thả người, còn nói nếu như bội ước, ông ta sẽ báo quan bắt
Tương Liên tỷ. Con và ca ca không còn cách nào, chỉ đành phải trong thời
gian ngắn nhất tốn tiền tìm một hoa hoa cô nương xinh đẹp hơn Tương Liên
tỷ thay cho tỷ ấy. . . . . . Kết quả, đối phương lại ngại cô nương kia xuất thân
không trong trắng. . . . . .”
“Đợi chút” Nhâm thị vốn nghe chăm chú, đột ngột cắt đứt lời Triệu
Tương Nghi “Con mới vừa nói, con và Hoằng Lâm vì chuyện này, mà đến
kỹ viện tìm cô nương?”
Tim Triệu Tương Liên đập chậm nửa nhịp, kỳ thực nàng không muốn
nói ra chuyện này, vừa lúc còn muốn đi xem một chút, không ngờ đã bị
Nhâm thị bắt thóp.