Chờ hắn đi vào lầu các, phát hiện Triệu Tương Nghi đã đi mất từ lâu,
vốn còn đang lo lắng trong lòng cũng vì thế mà trầm xuống.
Khóe miệng nở một nụ cười khổ, chẳng lẽ đã bị hắn chiều hư sao?
Đang lúc định quay người rơi đi, đi tìm Triệu Tương Nghi , Triệu
Tương Nghi đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, nhẹ nhàng gọi: “Bùi Tử
Quân, huynh có lời gì muốn nói, hiện tại có thể nói rồi.” Lúc nàng nói
chuyện, hai tay nắm thật chặt váy, môi hơi run.
Cả người Bùi Tử Quân lay động, lập tức xoay người lại nhìn Triệu
Tương Nghi, thấy nàng quả thực đứng ở đó đợi mình, trong lòng dâng lên
một cỗ ấm áp khó tả.
Hắn bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt Triệu Tương Nghi , dịu
dàng nói: “Xin lỗi, huynh đến trễ.”
“Ừ, đúng là hơi trễ.” Triệu Tương Nghi nhếch môi, xuề xoà.
Bùi Tử Quân thấy nàng như vậy, không khỏi nở nụ cười, thoáng buông
lỏng ta: “Ừ, huynh đáp ứng muội một yêu cầu, chỉ cần muội mở miệng,
huynh sẽ nghĩ biện pháp thực hiện cho muội, xem như là tạ lỗi.”
Triệu Tương Nghi cười, ở cùng Bùi Tử Quân đúng là thoải mái.
Nàng ngẹo đầu nghĩ , sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Được rồi,
muội muốn một lời giải thích, nếu như huynh giải thích, coi như là bồi
thường.”
“Giải thích?” Bùi Tử Quân hiển nhiên nghe không hiểu lời Triệu Tương
Nghi nói.
Triệu Tương Nghi lại gật đầu: “Đúng, giải thích, hảo hảo giải thích cho
muội, tại sao ba năm nay huynh không về đây.”
Bùi Tử Quân giật mình, không hiểu tại sao Triệu Tương Nghi đột nhiên
hỏi điều này.
“Muội muốn biết sao?” Bùi Tử Quân ôn tồn hỏi, hắn bây giờ, và ở trước
mặt Trần Ông thị ngỡ như hai người khác nhau.
“Ừ, rất muốn. Hơn nữa điều này đối với huynh mà nói không khó lắm,
muội đã chọn phương thức bồi thường nhẹ nhàng nhất rồi đó.” Triệu Tương
Nghi lần nữa nở nụ cười.