bên đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa đi trên đường này, vừa khẩn trương
vừa kích động.
Bùi Tử Quân cưỡi ngựa nhanh mà ổn, một tay ôm chặc hông Triệu
Tương Nghi , một tay vững vàng kéo lại dây cương, trên người thoang
thoảng hương vị tươi mát, thỉnh thoảng xộc vào xoang mũi Triệu Tương
Nghi , khoé miệng nhếch lên.
Chớp mắt, hai người đã ra khỏi trấn Thanh Hà, Triệu Tương Nghi thấy
con ngựa càng chạy càng nhanh, Bùi Tử Quân cũng không có ý muốn dừng
lại, lập tức luống cuống, suy nghĩ về câu nói của Bùi Tử Quân ,trong lòng
nghĩ, đừng nói tiểu tử này muốn chơi trò kích thích thiệt chứ, muốn dẫn
mình bỏ trốn sao?
Nghĩ thấy cũng có khả năng, thân hình Triệu Tương Nghi lắc lư, nắm
chặt tay Bùi Tử Quân bay trong gió lớn tiếng nói: “Huynh không phải định
dẫn muội bỏ trốn thật sự chứ?”
Bùi Tử Quân không nói chuyện, chỉ cười cười, gia tăng tốc độ
Triệu Tương Nghi thót tim, thét to: “Huynh điên rồi sao, đừng có nghĩ
quẩn như thế, giữa chúng ta không có gì cản trở, cần gì bỏ trốn?”
“Mau, huynh mau buông muội ra, muội mà về trễ, cha nương, đại ca sẽ
lo lắng “
Bùi Tử Quân thả chậm tốc độ, sát gần tai Triệu Tương Nghi làm nũng :
“Làm nam nhân của muội thật thua thiệt, ở trong lòng muội, cha nương, đại
ca đứng đầu, sau đó là Trần Vi và mấy bạn hữu , cuối cùng mới đến phiên
huynh.”
Triệu Tương Nghi nhẹ nhàng đẩy mặt Bùi Tử Quân mặt ra, nháy mắt
cười: “Vậy huynh có thể suy nghĩ không làm nữa.”
Thật ra nàng rất thích Bùi Tử Quân làm nũng với mình như vậy, nam
nhân làm nũng không giống như nữ nhân mềm mại không có xương, Bùi
Tử Quân làm nũng không giống mấy cô nương , ẩn ẩn bên trong là nét dịu
dàng nhàn nhạt, rất tự nhiên đặt cằm lên đầu nàng.
“Nói bậy phải trả giá thật lớn, xem huynh lát nữa phạt muội đây.” Bùi
Tử Quân đột nhiên cười xấu xa, lại gia tăng tốc độ.