“Muội vẫn có chút khẩn trương.” Triệu Tương Nghi nói cho Bùi Tử
Quân lo lắng của mình, “Hai người họ thích muội là một chuyện, nhưng
thực tâm chúc phúc cho chúng ta lại là chuyện khác. Dì huynh luôn muốn
gả Vi tỷ tỷ cho huynh, không biết nương huynh nghĩ như thế nào, các
phương diện khác Vi tỷ tỷ hơn muội nhiều , lễ nghi hạng nhất, muội không
bằng tỷ ấy. . . Nương huynh, sẽ thích một nha đầu không biết lễ tiết sao?”
“Nương cũng không quá tán thành chuyện của huynh và Vi nhi.” Bùi
Tử Quân vỗ nhẹ vai Triệu Tương Nghi , ôn nhu nói, “Bà đã sớm thương
lượng với huynh. Còn tự mình nói với huynh rằng, sẽ không ép huynh lấy
người mà mình không yêu tử, chỉ cần là người huynh thích, đồng thời tâm
địa không xấu, biết thông cảm, thì sẽ không phản đối.”
“Thật không? Chỉ hy vọng như thế.” Vùng mày nhíu lại giãn ra.
“Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.” Bùi Tử Quân nắm cái mũi của
Triệu Tương Nghi, vui vẻ nói.
“Hứ” Triệu Tương Nghi lấy tay Bùi Tử Quân ra, le lưỡi nói, “Này,
không được, tập quán đó sao mà bỏ được, muội tin tưởng nương huynh
càng thích mấy cô nương văn nhã hơn.”
“Ừ, ở phương diện này, huynh thấy muội tạm được, nếu như không
thích, cũng không cần miễn cưỡng sửa đổi, cho dù trời có sập xuống, huynh
vẫn sẽ ở bên cạnh muội, đừng sợ.” Bùi Tử Quân nói xong, hôn lên trán
Triệu Tương Nghi một cái.
“Cảm ơn.” Triệu Tương Nghi phát hiện, mình càng ngày càng thích
thiếu niên trước mắt này đây.
“Vậy muội mau hôn huynh một cái đi.” Bùi Tử Quân nhướng mày, cười
mờ ám, đưa má trái ra.
Triệu Tương Nghi theo bản năng đẩy ra, bỉu môi nói: “Không nên.”
“Mau lên, mau hôn một cái đi, ở đây không có ai hết.” Bùi Tử Quân
mặt dày mày dạn sát lại gần hơn, “Chẳng lẽ, muội không muốn hôn mặt mà
muốn hôn môi?”
Nói xong, hắn đưa miệng lại gần.
Lúc này, hai người rất gần nhau, hơi chút không chú ý, sẽ miệng đối
miệng.