Lâm đang cưỡi ngựa nhìn mình chằm chằm.
Mà Bích Văn ngồi trên xe ngựa cách đó không xa đi đến, chắc là Triệu
Hoằng Lâm thấy hai người họ, liền tăng tốc độ chạy đến muốn thông báo
một tiếng.
“Ta nào dám khi dễ nàng nha.” Bùi Tử Quân ha hả cười, dắt ngựa.
“Muội mệt quá, bên ngoài bão cát cũng lớn, mắt đau, hay là chờ xe
ngựa đến, rồi ngồi luôn.” Triệu Tương Nghi chu môi đỏ, nói với Bùi Tử
Quân.
Bùi Tử Quân hơi thất vọng, suy nghĩ một chút ômTriệu Tương Nghi
một cái
Cười gật đầu, muốn nàng chờ Bích Văn và A Quang bên kia một chút.
Xe ngựa đến, Triệu Tương Nghi được đỡ lên xe, sau khi đi vào, Bích
Văn rất chu đáo đưa một khăn tay đã thấm ướt tới:”Tiểu thư, trên mặt dính
bụi kia, mau lau đi.”
Triệu Tương Nghi nhận lấy, than thở “Oa, may mà dẫn ngươi theo, thật
thoải mái.”
Bích Văn bật cười: “Tiểu thư nói ngốc gì đấy, hầu hạ tiểu thư là trách
nhiệm của nô tỳ.”
“Không lâu nữa sẽ qua khỏi hoang mạc, nếu như muội thích ngắm cảnh,
hãy nắm chắc cơ hội này nhìn một lần.” Giọng nói Bùi Tử Quân từ trong
gió truyền đến.
Triệu Tương Nghi vén rèm xe lên hướng hắn nháy mắt mấy cái: “Chính
huynh tự xem một mình đi, muội sắp bị bão cát thổi thành thiếu phụ có
chồng rồi này.”
Bên ngoài, Bùi Tử Quân và Triệu Hoằng Lâm đều cười.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được
edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui
vẻ ^^)
Bên trong xe, Triệu Tương Nghi vừa lau mặt, vừa mím môi cười, lau
được một nửa, để khăn lau xuống, thở dài: “Khí hậu quan ngoại thật không
tốt, bão cát lớn, giá lạnh. Đã vào tháng tư rồi, mà khí trời chẳng khác gì
tháng hai, tháng ba, chúng ta ở trấn trên đều mặc áo mùa hạ, không thì cũng