CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI - Trang 1625

Lúc này đây, Triệu Tương Nghi mới thực sự sống ở thời đại này, yêu

còn người nơi đây.

Nhìn khôn mặt đầy ý cười, nắm chặt tay mình của Bùi Tử Quân, Triệu

Tương Nghi hạnh phúc mỉm cười.

“Diễn Trạch, muội yêu huynh.” Mơ hồ là vô ý nói ra, một câu thâm tình

như thế, giọng nói rất nhẹ, trong tiếng người ồn ào, hỗn loạn, tức thì bị hòa
tan không ít.

Bùi Tử Quân thoắt một cái, ngừng bước chân, nghiêng mặt sang nhìn

Triệu Tương Nghi sóng vai: “Muội vừa nói cái gì.”

“Xem như không có nghe đi.” Triệu Tương Nghi nháy mắt mấy cái.
“Huynh cũng yêu muội.” Bùi Tử Quân đứng đối mặt Triệu Tương Nghi,

“Huynh nghe thấy được, chỉ là không dám xác định, có phải chính miệng
muội nói không.”

Trong khoảnh khắc đó tiếng sáo ngân vang
Triệu Tương Nghi rất thích lúc này, giống như cả thế giới cũng chỉ có

nàng và Bùi Tử Quân.

Không có phong kiến lễ giáo ràng buộc, không có cấp bậc lễ nghi này

nọ, không bị người khác làm phiền.

Nàng chỉ cần cùng Bùi Tử Quân yêu nhau là được, hưởng thụ từng giây

từng phút tốt đẹp này.

Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại ngay buổi tối đêm nay, tất cả liền

viên mãn.

Khoảng cách hai người ngày càng gần, ngay khi Bùi Tử Quân gần hôn

Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi đã đem mắt nhắm chặt, bỗng nhiên
có một giọng nói của nữ nhân truyền đến.

“Vị công tử này thực sự là anh tuấn bất phàm, công tử có nguyện ý cùng

ta uống rượu không?”

Nữ tử nói là là tiếng Trung nguyên nên hai người Triệu Tương Nghi

nghe hiểu, có điều phát âm không rõ ràng, vẫn là mang theo âm điệu của
quan ngoại, ý tứ câu nói kia, khiến Triệu Tương Nghi nghe mà khó chịu.

Nhất định là coi trọng Bùi Tử Quân, lại thấy hắn ăn mặc Hán phục, cho

nên dùng ngôn ngữ người Hán nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.