Đúng lúc này, bụng kêu vài tiếng.
Chết tiệt. . . Bởi một đường bôn ba, nàng không có ăn uống, chỉ ăn vài
miếng cơm thô, nên giờ cảm thấy đói bụng
May mà tiếng không lớn, nếu bị người xung quanh nghe thấy, sẽ bị chê
cười mất.
Hơn nữa. . . Cái cổ hảo nhức, khăn hỉ đỏ thẫm còn trên đầu, trước mắt
hồng hồng làm Triệu Tương Nghi có chút không thở nổi. . . Vẫn ngồi thẳng
như vậy, khiến khớp xương mỏi nhừ ra.
Còn phải đợi bao lâu nữa?
Trong ấn tượng của , lúc này đã hơn một canh giờ. . .
Đang lúc nàng khóc không ra nước mắt, cảm thấy khó chịu, cũng không
biết có phải Bùi Tử Quân cảm ứng được hay không, mà hắn đã đến tân
phòng rồi.
Hạ nhân trong phòng hướng hắn hành lễ.
Triệu Tương Nghi như nhặt được phao cứu mạng, lập tức chấn phấn
Hỉ nương bước đến hướng dẫn hai người nghi thức cuối cùng của buổi
lễ
Triệu Tương Nghi chịu đựng cơn đói mà phối hợp, chờ tất cả xong hết,
mọi người lui ra, chỉ còn lại có mình cùng Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi
mới dam thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Tử Quân cầm hỉ xứng, tiểu tâm dực dực nâng lên khăn hỉ trên đầu
Triệu Tương Nghi
Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp, lập tức rơi vào mắt Bùi Tử Quân
Hắn tùy ý đặt hỉ xứng xuống, ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Chỉ thấy nến đỏ tôn lên, thân ảnh kiều diễm ướt át của tiểu mỹ nhân
ngồi ngay ngắn ở trước giường, môi mỉm cười, tim hắn như háo thành
nước.
Trong khoảng thời gian ngắn, không tìm ra một từ ngữ thích hợp nào để
miêu tả nàng.
“Nương tử, đêm nay nàng thật đẹp.” Bùi Tử Quân than thở, ngồi bên
cạnh nắm chặc tay nàng
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài, cách nhau ngày càng gần.