Chương 2: Tiện bại hoại
Buổi trưa ngày hôm sau, chuyện Lã thị ngồi xe ngựa chạy trốn suốt đêm
cùng kẻ có tiền Thế Hữu đã truyền khắp cả Triệu gia thôn , thậm chí mấy
thôn bên cạnh cũng truyền chút phong thanh .
Đối với một thôn trang nhỏ muốn chút yên lặng quả nhiên là không thể ,
đây chẳng khác nào là một tin tức lớn muốn kinh thiên động địa [1] cơ chứ ,
một vài phụ nữ trong thôn thường nhân lúc rãnh rỗi mà tán dóc chuyện lông
gà vỏ tỏi [2] , lúc nào cũng say sưa lảm nhảm chuyện này. Lại thêm, có
người thêm mắm dặm muối, ví dụ như là vào hơn mười ngày trước là ngày
mười lăm tháng tám tết Trung Thu, trong đêm đó chính mắt thấy Lã thị ngồi
trên một cái kiệu nhỏ đưa đến ngôi nhà cũ của Thế Hữu ở Triệu gia thôn,
thầm nghĩ chắc là kín đáo đi gặp gỡ tình nhân…
Một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng làm cho nhà của Triệu Tương Nghi
không chịu đựng nổi tin đồn , bị người trong thôn chỉ trỏ, nói ba đạo bốn
[3], khiến cho cả một đại gia đình không ngóc đầu lên được.
Còn về phần Triệu Tín Lương lúc này ,ông từ buổi sáng đến bây giờ
ngay cả việc trong ruộng cũng chưa đi làm , chỉ buồn bực mà đứng trong
phòng không lên tiếng, cũng không để ý đến ai, ngẩn người hoặc buồn bã
tức giận.
Cái loại ẩn nhẫn này tựa như sau một khắc có thể yên lặng mà bùng nổ,
rất là dọa người.
Trong nhà bầu không khí nặng nề làm cho Triệu Tương Nghi không
dám thở mạnh, đến Phương thị ngồi trong phòng khách cũng phải ngây
ngốc cả người, một lúc sau nàng cảm thấy trong người buồn bực, liền dứt
khoát đi đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn mua một chút kẹo , sẵn chờ Triệu
Hoằng Lâm nghe giảng bài học tại học đường ở thôn bên trở về , rồi cùng
nhau ăn trên đường về nhà, cũng muốn an ủi đứa nhỏ tám tuổi ngây thơ bị
tổn thương kia.