CUỘC SỐNG Ở TRƯỚC MẶT - Trang 149

Bác lại thở dài. Cái nhà bác này, mỗi lần bác ta thở là một lần dài

thườn thượt. Tôi chán phát ốm những gã thở dài rồi.

Bác nhìn tôi, nhưng theo một cách khác.
- Cháu chưa bao giờ là một đứa trẻ như nhứng đứa khác, Momo ạ. Và

cháu sẽ không bao giờ là một người đàn ông như những kẻ khác, bác vẫn
biết thế mà.

- Cám ơn bác, bác sĩ Katz. Bác thật tử tế mới nói với cháu thế.
- Bác nghĩ thế thật đấy. Cháu sẽ mãi mãi rất khác người.
Tôi nghĩ ngợi một hồi.
- Có lẽ tại cháu có một ông bố tâm thần.
Hình như bác sĩ Katz bị ốm vì bác có vẻ bất ổn quá thể.
- Không hề, Momo ạ. Đó hoàn toàn không phải là điều bác định nói.

Cháu còn quá trẻ nên không hiểu được, nhưng...

- Người ta chả trẻ quá cho bất cứ thứ gì đâu, bác sĩ ạ, xin hãy tin vào

cái kinh nghiệm già của cháu đi.

Bác tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Cháu lấy câu đấy ở đâu ra vậy?
- Đấy là ông Hamil bạn cháu vẫn luôn nói thế.
- Ra vậy. Cháu là một cậu bé rất thông minh, rất nhạy cảm, thậm chí

quá nhạy cảm. Bác vẫn thường nói với bà Rosa cháu sẽ không bao giờ
giống những người khác. Đôi khi, điều đó làm nên những đại thi sĩ, những
nhà văn, và đôi khi...

Bác thở dài.
- ... và đôi khi, những kẻ nổi loạn. Nhưng cháu cứ yên tâm, điều đó

không hề có nghĩa là cháu sẽ không bình thường.

- Cháu hy vọng mình sẽ không bao giờ tình trường, bác sĩ Katz ạ, chỉ

có những thằng đểu giả mới luôn tình trường thôi.

- Bình thường chứ.
- Cháu sẽ làm tất cả để không bình thường, bác sĩ ạ...
Bác lại đứng dậy và tôi nghĩ đấy là lúc hỏi bác một thứ, vì nó bắt đầu

cắn rứt tôi nghiêm trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.