CUỘC SỐNG Ở TRƯỚC MẶT - Trang 168

KHI TÔI RA NGOÀI, trời vừa đứng bóng, tôi dừng lại trên vỉa hè và

khi người ta hỏi tôi madame Rosa thế nào, tôi đáp Madame đã về nhà mình
ở Israel, người nhà đã đến đón Madame về, ở đó Madame có tiện nghi hiện
đại và sẽ chết chóng vánh hơn nhiều so với ở đây chỗ không phải là cuộc
sống dành cho Madame. Có thể Madame sẽ sống thêm một thời gian nữa
và sẽ đón tôi về vì tôi có quyền, người Ả-rập cũng có quyền đó. Tất cả mọi
người hoan hỉ vì bà Do Thái đã tìm thấy sự bình an. Tôi đến quán cà phê
ông Driss và được chiêu đãi miễn phí và tôi ngồi xuống trước mặt ông
Hamil đang ở đấy, bên cửa sổ, trong chiếc burnous

16

đẹp pha ghi và trắng.

Ông không nhìn thấy gì nữa như tôi nói với các bạn rồi, nhưng khi tôi nói
tên tôi ba lần ông nhớ lại ngay.

- À, bé Mohammed, đúng rồi, đúng rồi, ta nhớ mà... Ta biết nó rõ mà...

Cậu bé thế nào rồi?

- Cháu đây mà, ông Hamil.
- Thế à, thế à, tha lỗi cho ta, ta không còn đôi mắt của ta nữa...
- Ông khỏe không, ông Hamil?
- Hôm qua ta đã ăn một bữa couscous ngon và trưa nay ta sẽ có cơm

với canh. Tối nay, ta không biết ta sẽ có gì để ăn, ta rất tò mò muốn biết.

Ông vẫn để tay trên Cuốn sách của ông Victor Hugo và ông nhìn ra xa,

mãi tít bên kia, như muốn dò tìm thứ sẽ aưn tối nay.

- Ông Hamil, ta có sống được khi không có ai để mà yêu thương

không?

- Ta rất yêu món couscous, Victor bé nhỏ của ta ạ, nhưng không phải

ngày nào cũng thế.

- Ông không nghe thấy cháu nói rồi, ông Hamil. Ông đã bảo khi cháu

còn bé là ta không thể sống mà không có tình yêu.

Khuôn mặt ông bừng rạng từ bên trong.
- Đúng rồi, đúng rồi, đúng vậy, ta đã yêu một người khi ta còn trẻ, ta

cũng thế. Đúng rồi, cháu nói đúng, bé...

- Mohammed. Không phải Victor.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.