"Nhà ga phía tây Bắc Kinh." Tô Diệp kinh ngạc, hắn hỏi cái này làm
gì?
"Mấy giờ đi?"
Tô Diệp nghi hoặc nhìn hắn, có chút đề phòng.
Hai mắt nhìn nhau, Tống Minh Viễn cười cười: "Nghĩ gì thế? Một
đống đồ như vậy, cô đem đi kiểu gì? Tôi đưa cô đi."
Tô Diệp ngại quá, cảm giác mình là một kẻ tiểu nhân.
"Không cần, anh cứ làm việc của anh đi, sẽ có hai người nữa trong
phòng thí nghiệm đưa chúng tôi đi, không cần làm phiền anh!"
Tống Minh Viễn miệng cười khổ, đưa tay xoa mi tâm.
Tô Diệp nhìn hắn không nói thêm gì nữa, liền nói: "Tôi đi đây, anh
cũng mau về đi, gặp lại sau!"
Tống Minh Viễn quay đầu nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
"Nhớ kỹ lời tôi nói, trên đường chú ý an toàn."
Tối chủ nhật, Tô Diệp cùng Đỗ Uy mang theo hành lý của mình, cộng
thêm một túi lớn đựng dụng cụ thí nghiệm, leo lên xe lửa, đến nơi thì trời
mới vừa tờ mờ sáng, Tô Diệp thu dọn đồ đạc xong, ngồi ở trong nhà ga chờ
Đỗ Uy đi tìm người bên phía bộ đội cử tới đón.
Theo Đỗ Uy trở về là hai cậu thanh niên trẻ tuổi mặc quân trang, trong
đó có một người cô biết, là người phụ trách việc liên lạc với bọn cô, tên
Tuần Đông Dương, Tô Diệp trước đó cùng cậu ta trao đổi qua điện thoại
hai lần, cảm thấy là một người rất nhiệt tình, lúc này vừa trông thấy, liền
chứng minh những gì cô suy đoán là đúng. Còn cậu kia là tài xế Tiểu Lý, là