Động tác của anh cực kỳ tự nhiên, Tô Diệp chỉ cảm thấy lòng bàn tay
nóng lên, được bàn tay to lớn thô ráp của anh bao lấy, cảm thấy vô cùng
ngọt ngào, ngại ngùng không dám ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Cũng
không mệt lắm!"
Dương Nghị nắm lấy tay cô không buông, đến khi vào một nhà hàng
nhỏ gần nhà ga, thừa dịp lúc anh gọi món Tô Diệp mới rút tay ra được,
Dương Nghị quay đầu nhìn cô, nét mặt thoáng qua chút không vui, nhưng
cũng không nói gì.
Từ nhà hàng đi ra, hai người lái xe tới doanh trại, Tô Diệp nhìn anh lái
vòng vòng một hồi, hết nhìn trái lại nhìn phải, kinh ngạc nói: "Lạc đường
sao? Nếu không biết đường sao anh không mang theo tài xế hả?"
Dương Nghị buồn cười không thôi, "Không đến doanh trại, một chiến
hữu của anh có nhà ở bên ngoài, hiện không ai ở, bây giờ đưa em qua đó!
Xe cũng mượn của cậu ta."
"Quá phiền toái! Thật ra ở nhà khách lần trước cũng rất tốt." Tô Diệp
nén giận: "Hơn nữa em tới tìm anh, anh ở trong doanh trại, em một mình ở
trong nhà người ta như vậy không tốt!"
Dương Nghị cười cười, "Anh không quay về doanh trại, mấy ngày này
ở đây cùng em!"
Trong lòng Tô Diệp chấn động, thân thể cứng đờ, mặt ửng hồng, trừng
mắt ấp úng nói: "Này, chuyện này, không được tốt lắm?"