Sắc đỏ ở trên mặt dần nhạt đi, Tô Diệp quay đầu hỏi anh: "Nếu đã có
thể trở về, sao anh không nói với em, làm hại em phải đi mấy trăm cây số
đến đây gặp anh!"
Cô ngoài miệng oán trách, nhưng thái độ có chút làm nũng, Dương
Nghị trong lòng mềm oặt, cất tiếng nhu hòa, "Chúng ta gặp lại nhau và kết
duyên ở đây, vậy nơi này cũng được tính là phúc địa của chúng ta, lần trước
em vội trở về, cũng chưa đi thăm quan được ở đâu, lần này anh rời đi, cũng
không biết bao giờ có thể quay trở lại đây, thừa dịp lần này, mang em đi
xem vài nơi!"
Tô Diệp trong lòng ấm áp, chu chu môi làm mặt quỷ, vui không thể tả.
Căn hộ của người bạn chiến hữu nằm ở khu đô thị kinh tế đang quy
hoạch, hoàn cảnh rất tốt, ba phòng ở, trang trí đơn giản, đồ đạc trong nhà
không nhiều nhưng đủ dùng. Tô Diệp đi sau lưng Dương Nghị vào phòng
ngủ chính, nghe anh vừa đi vừa nói: "Phòng ngủ chính có phòng vệ sinh
riêng, em ở phòng này đi."
"Chăn gối và ga giường là anh mua mới, nhìn có vẻ khó coi, em cố
gắng dùng tạm vài ngày." Dương Nghị đưa cho Tô Diệp một cái bọc nhỏ
gói kỹ, "Khăn mặt, bàn chải đánh răng,... Anh đều chuẩn bị sẵn để ở trong
nhà vệ sinh rồi, em xem qua còn thiếu gì để anh đi mua."
Tô Diệp không ngờ anh lại cẩn thận và chu đáo đến vậy, trong lòng rất
thoải mái, giống như được ăn kem vào ngày hè chói chang vậy. Cô vui vẻ
ra mặt, ôn nhu nói: "Cảm ơn anh!"
"Em nghỉ ngơi một chút đi, anh ở trong phòng khách, có việc thì gọi
anh!" Dương Nghị cảm thấy nóng, trong phòng điều hòa để 26 độ, dù đang
mặc áo sơmi nhưng vẫn cảm thấy nóng, liền không dám nán lại, ra vẻ trấn
định đi ra ngoài.