Tô Diệp xem như gặp được tri âm rồi, một loại cảm giác hiểu nhau
không cần nói từ đáy lòng tự nhiên sinh ra, hơi rướn người về phía trước,
mở to hai mắt nhìn, cười nhẹ nhàng với Trần Thần: "Không thể nào? Nhìn
anh thế nào lại không hề có chút sốt ruột? Tôi thì vội muốn chết, anh học
mấy năm? Không phải nói nếu như trong vòng bảy năm không thể tốt
nghiệp thì sẽ không lấy được chứng chỉ sao?"
"Đúng là có người nói như vậy, nhưng đều có biện pháp, vội vàng
cũng chẳng làm được gì, còn không bằng mở lòng sống một cuộc sống tốt
đẹp hơn." Trần Thần nói với giọng thong thả ung dung, phối hợp với cử chỉ
tự nhiên nhàn hạ, toát ra một hương vị khác.
Tô Diệp hâm mộ hắn có thái độ như vậy với cuộc sống, nhưng cô tự
nhận mình làm không được.
"Tôi lại không thể giống như anh!" Cô tự giễu nói.
"Tôi là bị buộc phải bước ra. Cô nên từ từ từng bước, không cần phải
bắt ép mình."
...
Trò chuyện với nhau thật vui! Đến thời điểm này, sau khi tiếp xúc một
thời gian, Tô Diệp thấy không có trở ngại gì. Tô Diệp thật sự thích hắn,
không kể đến dung mạo hay gia cảnh, quan trọng nhất là bọn họ có thể
cùng nhau chia sẻ nền tảng tư tưởng cùng kinh nghiệm, hơn nữa hắn có tri
thức, được hưởng nền giáo dục tốt, cách ăn nói cùng khí chất làm cho Tô
Diệp bị thuyết phục.
Huống chi cô cần một người như vậy, bình tĩnh và vững chắc, trưởng
thành và hiểu lý lẽ, có thể hiểu được sự nhầm lẫn, rắc rối của cô ấy, sẵn
sàng soi sáng và giúp cô. Bởi vậy, đối mặt với Chu Hiểu Tô đang ân cần tò
mò hỏi thì Tô Diệp thoải mái nói: "Rất tốt, nếu hắn có ý, chị cảm thấy có
thể tiến tới."