Ta nhanh như tia chớp… bỏ tay ra khỏi tiểu bảo bối, thân thể nhất thời
mất đi điểm tựa, đổ nhào vào người Đại biến thái!
Thừa tướng biến thái thật sự nổi giận, thoáng cái đã đẩy ta ra. Ta liền
văng ra đập người vào cạnh cửa một cái đùng.
Ta quỳ rạp trên mặt đất cố nén đau thương, ngay cả thở cũng không dám
thở, lại hé mắt nhìn về phía Đại biến thái. Đại biến thái cũng nhìn ta, ánh
mắt rất âm trầm, vô cùng âm trầm… Thật lâu sau mới phun ra một câu.
“Ngồi! Được rồi!”
Ta mới dám phun ra một hơi, vội vàng đứng lên. Tìm được một vị trí
dựa vào cửa, lại miễn cưỡng tìm được trên cửa một chỗ có thể bám víu,
dùng hết sức mà bấu vào, gần như dán chặt người lên cửa. Lắc qua lắc lại
theo tần suất rung xóc của xe ngựa, mặc dù bộ dáng hơi khó coi, nhưng
tuyệt đối sẽ không bị lăn qua lăn lại nữa.
Qua một hồi, hình như đã đi đến đoạn đường tương đối bằng phẳng, xe
ngựa không còn chấn động kịch liệt như trước nữa. Hơn nữa, sự lay động
càng lúc càng có quy luật. Bởi vì cả buổi tối hôm trước không được ngủ
nghê gì, cho nên ta thật sự buồn ngủ không chịu nổi. Mà xe ngựa lại lay
động nhịp nhàng như ru, ta lại mơ mơ màng màng – thiếp đi…
Lần này, ta lại nằm mơ.
Trong mộng, ta trông thấy Cẩu nhi ca lôi Xuân Hoa đến trước mặt ta, rồi
đột nhiên quăng cho Xuân Hoa một cái bạt tai, nói với ta: “Nhị Nữu! Xuân
Hoa, cái con … tiện nhân này! Nó đã gạt ta, đứa con… căn bản không phải
là của ta.” Sau đó ôm cổ ta, nước mắt đầy mặt, vừa khóc vừa nói: “Nhị Nữu
a, ngươi trở về đi, ta thích ngươi mà. Ta rất nhớ món bánh trứng gà chiên
hành ngươi làm!”