CUỘC SỐNG TRÊU CHÓ CHỌC MÈO CỦA NHỊ NỮU - Trang 487

“Chính ngươi lúc ấy cũng không có phản ứng, chẳng lẽ là…muốn lấy cớ

ấy để bò lên long giường?” Hoàng thượng càng lúc càng hăng hái nhìn về
phía ta.

“Có thể là thể chất của mỗi người khác nhau, hoặc là…” A, ta đột nhiên

nhớ lạị trước kia sư phụ đã nói với ta. Dùng mê cổ để luyện thành thuốc
cứu mạng chính là chế ra được một loại thuốc có một không hai. Ngoài việc
có thể cải tử hồi sinh, sau khi ăn vào còn có thể tạo nên kháng thể rất mạnh,
nếu trúng độc có thể làm yếu đi đại đa số dược tính, trì hoãn thời gian độc
tính phát tác. Nhưng lúc ấy ta cảm giác chỉ là giảm bớt, chứ không phải là
bách độc bất xâm, cũng không biết sẽ dùng vào việc gì được, huống hồ
cũng không phải là có công hiệu với tất cả các loại độc nên liền không để ở
trong lòng.

“Lúc ta ở Linh Sơn, quốc sư từng bào chế cho ta một loại thuốc, sau khi

ăn vào có thể giảm bớt độc tính và tốc độ phát tác của đa số các loại độc,
cho nên, so với Tiểu Si ta bị hôn mê muộn hơn!” Nhớ ra việc này ta vội
vàng giải thích.

“Nhưng vấn đề bây giờ là, ngươi hiện tại đang ở trên giường của trẫm.”

Hoàng thượng khiêu khích.

“Cho nên a, ngươi mau mau giúp ta tháo ra, sau đó đưa ta trở về.

Chuyện này tất cả đều do lão phù…ách….là quỷ kế của mẫu thân ngươi!”

“Trẫm, tại sao phải đưa ngươi trở về?” hoàng thượng đột nhiên đè thấp

thân thể, nói bên tai ta.

“Như thế nào, ngươi không muốn trẫm cưng chiều ngươi. Chẳng lẽ trẫm

còn không hợp nhãn Thánh Nữ sao?” Dứt lời, còn đưa cái mặt đến trước
mắt ta đu đưa a đu đưa a, đu đưa đến nỗi ta ngẩn ra mê muội.

Thật lòng mà nói, kỳ thật, tên…hoàng thượng này dáng vẻ quả thực rất

khá, hơn nữa ta cứ mơ hồ cảm thấy hắn hao hao giống với một người nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.