CUỘC SỐNG TỰ CHÔN VÙI - Trang 151

sao ông lại kể cho cháu câu chuyện của mình, để có thể giúp nó giải thoát
khỏi cõi lòng của ông.” Tôi nhìn thấy sự đầu hàng trong con mắt người đàn
ông bên cạnh, niềm khao khát được nói ra câu chuyện của chính mình. Tôi
muốn hét vào mặt ông ấy để ông ấy phải thú nhận, nhưng trái lại tôi lại thì
thào từng từ một, trong một niềm hy vọng rằng nó sẽ không làm ông ấy
phải lo sợ mà không nói ra. “Cháu sẽ nghe ông nói. Cháu hứa cháu sẽ
không phán xét gì cả.”

“Cậu đến đây là để gán tội cho tôi, phải không?”

Ông ấy nói trong tiếng thì thào.

“Không phải,” tôi nói. “Nhưng việc kể với cháu những gì đã xảy ra có

thể có ích. Người ta nói rằng lời thú nhận bao giờ cũng tốt cho tâm hồn.”

“Họ nói thế sao?” Sự chú ý của ông ấy chuyển hướng vào tôi. “Và cậu

cũng đồng ý với những gì họ nói chứ?” Ông ấy hỏi.

“Chắc chắn rồi ạ,” tôi nói. “Cháu nghĩ rằng nếu ông đang có một điều gì

đó làm mình cảm thấy phiền lòng… nói với ai đó về nó là một điều rất hữu
ích.”

“Có lẽ chúng ta có nên thử không nhỉ,” ông ấy nói. “Liệu chúng ta có

nên thử nghiệm ý tưởng này không?”

“Cháu nghĩ chúng ta rất nên thử,” tôi đáp.

“Vậy thì hãy kể cho tôi về ông ngoại của cậu đi.” Tôi cảm thấy một tiếng

đập mạnh trong lồng ngực làm tôi choáng váng. Ánh mắt tôi lảng tránh
khỏi ông ấy trong khi tôi cố gắng trấn tĩnh lại ký ức của mình. “Điều gì về
ông cháu cơ?” Tôi hỏi.

Carl cúi đầu xuống, vẫn nói bằng chất giọng điềm tĩnh và mềm mại đó,

ông ấy nói, “Vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đã nhắc đến ông ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.